Chương 2: Tự Tay Phá Hủy Cô

Cô vùng vẫy, khóc lóc xin tha.

"Dừng tay, van cầu anh dừng tay... a —— "

Thân thể tựa như bị xé, đau đến mức sắc mặt cô tái nhợt...

Mỗi một động tác của người đàn ông đối với cô mà nói đều là xấu hổ và khuất nhục.

An Nhược cắn thật chặc môi, không khóc nữa, giờ khắc này, cô đã cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng sống không bằng chết.

Trời tối.

An Nhược từ hôn mê tỉnh lại, trong phòng đã sớm không còn bóng dáng của Đường Ngọc Thần.

Quần áo nằm lung tung trên nền, trong phòng còn lưu lại mùi hương kiều diễm chưa phai.

Cho thấy tối khuất nhục và kinh khủng của tối hôm qua.

Mép giường để một bộ quần áo, là chuẩn bị cho cô.

An Nhược nhịn không rơi nước mắt, cắn thật chặc môi, nhanh chóng mặc quần áo tử tế.

Chỗ này, cô không muốn ở một giây nào nữa, cô muốn kiện Đường Ngọc Thần, muốn anh ta trả một cái giá thật thê thảm!



(Truyện được đăng duy nhất tại truyenhdt.com, hãy đọc tại truyenhdt.com để được cập nhật chương nhanh nhất và đầy đủ nhất nhé ^^)

Tầm mắt bỗng nhiên rơi vào bản hợp đồng trên bàn, Đường Ngọc Thần đã ký tên ở phía trên, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, cô nhất thời biết đó là cái gì.

Sắc mặt An Nhược ảm đạm, nhanh chóng cầm hợp đồng đi về nhà.

Giống như đã hẹn trước, hôm nay chú, thím và chị họ đều ngồi ở trong phòng khách.

Thấy An Nhược trở lại, An Minh Khải không kịp chờ đợi tiến lên giật lấy hợp đồng trong tay cô, thấy chữ ký phía trên, lập tức nét mặt tươi cười như hoa.

"Nhược Nhược à, vẫn là cháu lợi hại, thành công giúp chú kiếm được cuộc làm ăn này. Cháu muốn chú báo đáp cháu như thế nào, chú mua quà cho cháu được không?"

"Thật sự... Là ông!" Cơ thể An Nhược lung lay, trong mắt đều là vẻ khó tin.

Không trách ông ta bảo cô đi ký hợp đồng, thì ra là vì bán cháu cầu vinh!

Nhìn sắc mặt của An Minh Khải không có một chút áy náy nào, lòng An Nhược nguội lạnh nói: "Chú, mặc dù tôi không phải là con gái ruột của ông nhưng dù gì tôi cũng là cháu gái ruột của ông. Tại sao ông có thể đối xử với tôi như vậy, lương tâm của ông bị chó ăn rồi hả? !"

Sắc mặt của An Minh Khải đột nhiên trầm xuống: "An Nhược, đây là giọng điệu cô nói chuyện với người lớn sao?"

"Tôi không có người lớn nào như ông!"

Uổng công cô còn cảm kích ông ta nuôi cô và em trai lớn lên, còn xem ông ta là trưởng bối thân thiết nhất ở trong lòng mình.



Không nghĩ tới ông ta vì một cuộc làm ăn, tự tay bán cô đi.

Trong lòng An Nhược rất hận, càng nhiều hơn chính là đau, nỗi đau đớn vì bị người thân bán đứng.

Từ Tuệ Văn một mực không thích An Nhược đột nhiên đứng dậy, chỉ tay về cô mắng to: "An Nhược, cô quá bất hiếu! Tôi và chú cô nuôi hai chị em cô lớn lên, cô không cảm kích chúng tôi thì thôi, bây giờ còn ăn nói như vậy, cái đồ vong ân phụ nghĩa nhà cô!"

"Hả, tôi vong ân phụ nghĩa? Là các người bán cháu cầu vinh, các người đã làm cái gì, trong lòng các người rõ ràng!"

Trong lòng An Nhược chất chứa một cơn giận, cô không phát tiết ra ngoài, cảm giác sẽ chết.

"Các người biết rõ Đường Ngọc Thần sẽ làm như vậy với tôi, còn lừa gạt tôi đi, rốt cuộc các người xem tôi là cái gì, các người vì một cuộc làm ăn là có thể tự tay phá hủy tôi sao?"

Càng nghĩ, trong lòng An Nhược càng khó chịu.

Nước mắt luôn nín nhịn trong lòng cũng không nhịn được nữa mà chảy ra.

Từ sau khi cha mẹ rời đi, cô chưa từng thương tâm khổ sở như vậy.

"Được rồi, không phải là mất tấm thân mà thôi, cô ủy khuất cái gì."

Chị họ An Tâm không nhịn được trừng mắt với cô, giọng bình thản nói: "An Nhược, cô ngủ với người đàn ông như Đường Ngọc Thần thì không chịu thiệt một chút nào. Cô biết bao nhiêu phụ nữ muốn leo lên giường của Đường Ngọc Thần không? Cơ hội lần này cho cô coi như là cô được hời đó."

An Nhược nổi đóa, cảm giác ngực vì bực bội mà thật là đau.