Chương 7

Lương Cung chuyện với Thi Điềm về việc tháng sau sẽ cùng cô ta đi xem nhẫn cưới, giọng của anh ta rất trầm. Nghe xong toàn bộ câu chuyện, tôi cảm thấy anh ta chẳng có chút niềm vui sướиɠ nào của người sắp kết hôn. Không biết Thi Điềm đã nói cái gì mà lông mày Lương Cung nhíu chặt lại, trong đôi mắt xinh đẹp và sáng suốt đó chợt thoáng qua một tia u ám.

“Em quản anh trai em cho thật tốt, anh ấy vẫn đang dưỡng bệnh trong căn biệt thự ở ngoại ô phía Tây phải không? Anh có biết một vị bác sĩ tâm lý nước ngoài, để anh gửi cho em phương thức liên lạc!”

Sau khi Lương Cung tắt máy, dù bề ngoài tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực ra trong đầu tôi vẫn tiếp tục phân tích thông tin trong cuộc hội thoại ban nãy. Lương Cung và Thi Điềm sắp kết hôn, nhưng anh ta lại muốn vị hôn thê của mình quản anh trai của cô ta thật tốt… Lúc tôi còn đang suy nghĩ về điều đó, Lương Cung đột nhiên đặt tay lên vai tôi. Tôi ngẩng đầu lên nở một nụ cười dịu dàng.

Lương Cung trước đây không thích cười, anh ta trước đây ở cùng tôi lúc nào cũng đều là mím môi, lông mày nhướn rất cao, biểu cảm ghét bỏ và lạnh nhạt. Nhưng sau khi gặp lại được tôi, anh ta vẫn luôn duy trì một nụ cười dịu dàng giả tạo. Nụ cười này đối với tôi mà nói quá quen thuộc, khóe miệng cong lên một độ cong hoàn hảo.

Lương Cung ngồi xuống bên cạnh tôi, bàn tay đang ôm lấy vai tôi cũng dùng lực kéo tôi lại gần anh ta. Sau đó anh ta nói:

“Trước đây là anh quá nhu nhược, hiện tại anh muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình.”

Giọng điệu của câu nói này làm tôi càng thêm chắc chắn rằng anh ta đang học theo Thi Lễ. Thi Lễ là một người bá đạo, thích cong khóe môi khi cười, là đàn ông đã nói là làm. Lương Cung đúng là đang bắt chước theo Thi Lễ. Anh ta làm rất giống. Nếu như không phải trước đây tôi quen biết một Lương Cung hay ngượng ngùng e thẹn, thường xuyên bị động thì thậm chí tôi sẽ nghĩ bản thân Lương Cung chính là một người bá đạo chủ động.

Lúc Lương Cung mới tìm thấy tôi, anh ta vẫn luôn theo bản năng né tránh ánh mắt của tôi. Nhưng hiện tại khi tôi nhìn anh ta, tôi lại thấy trong mắt anh ta là sự bình tĩnh vô cùng. Tôi không thể nhìn thấu Lương Cung của hiện tại. Nên làm thế nào để lấy được thứ tôi muốn trong tay người đàn ông này?

Tôi đã đánh giá thấp anh ta. Trước khi đến nhà Lương Cung, tôi vẫn nghĩ anh ta vẫn còn là một người ngoài lạnh trong nóng như trước kia, vẫn là một thiếu niên trần đầy hối hận trong lòng như ngày nào. Trong năm năm vừa qua, Lương Cung - người từng bỏ rơi tôi vì sợ nhà họ Thi trả thù, giờ đây đã được mài dũa thành con chó sói ẩn mình trong bóng tối, một con chó sói sẽ không buông tha con mồi mình nhắm đến.

Có lẽ sự hoảng hốt đang dần xâm chiếm lấy tôi.

Lương Cung cất tiếng:

“Thi Lễ đã bắt đầu điều tra văn phòng luật sư của anh, em xuất ngoại cùng với anh nhé?”

Tôi còn chưa gật đầu thì anh ta đã ôm lấy tôi, lại tựa đầu lên tóc tôi. Anh ta cất giọng bi thương:

“Thuần Thuần, anh biết em hận anh. Sau khi ra nước ngoài anh sẽ giải thích tất cả cho em. Anh sẽ giúp em lấy lại những gì đã mất, chỉ là không phải bây giờ…”

Tôi từ từ đưa tay ra, vòng tay qua eo anh ta rồi đáp lời với một giọng điệu nhẹ nhàng:

“ Lương Cung, cảm ơn anh, nếu như lúc ban đầu người em ở bên là anh thì có lẽ mọi chuyện đã khác...”

Vừa nghe tôi nói xong câu này, anh ta nâng mặt tôi lên hỏi:

“Em thật sự nghĩ như vậy?”

Tôi nói:

“Vâng, nếu như không quen biết Thi Lễ thì tốt rồi.”

Giọng điệu của tôi chân thành đến mức anh ta không còn có thể phân biệt được thật giả.