Chương 6

Lương Cung lẳng lặng đi theo sau tôi. Anh ta cứ ở đó nhìn tôi đi vào hết cửa hàng này đến cửa hàng khác xin việc, cứ đi vào rồi lại chậm rãi đi ra. Trên mặt anh ta từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì, nhưng có so với việc bị gϊếŧ thì điều đó còn khiến tôi khó chịu hơn. Tôi đã từng nghĩ rất nhiều sau khi ra tù mình sẽ trở thành một đại gia kinh doanh như nào, hoặc có thể tự tìm được một công việc tốt với mức lương cao. Rồi lúc ấy tôi sẽ xinh đẹp rạng rỡ, sang trọng và cao quý đứng trước mặt Lương Cung và Thi Lễ để thỏa sức châm biếm bọn họ, thậm chí còn có thể trả thù Thi Điềm. Nhưng tôi phát hiện mình không làm được. Công thành danh toại chỗ nào chứ? Đó chỉ là giấc mộng hoang đường của tôi mà thôi.

Tôi là người có tiền án tiền sự, không ai muốn thuê tôi cả. Nụ cười trên mặt tôi dần dần không giữ được nữa. Tôi ngẩng đầu. Ánh trăng đã treo lên đèn đường. Dưới bóng trăng, tôi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Lương Cung lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tiết trời rất lạnh, tôi luồn tay vào trong ống tay áo. Tôi giữ im lặng, nhưng Lương Cung lại chủ động nói chuyện.

“Thuần Thuần, anh biết em hận anh. Em hận anh vì đã phán quyết em năm năm tù giam, nhưng anh không thể làm gì được. Nhà họ Thi đang theo dõi, anh đấu không lại nhà bọn họ, hơn nữa em cũng quả thực đã có lỗi. Sau khi em vào tù, anh luôn muốn vào thăm em, nhưng lần nào em cũng không muốn gặp anh.”

“ Bây giờ em đã ra tù rồi, em không tìm được công việc, anh thì muốn bù đắp cho em...”

Anh ta thận trọng thăm dò tôi với giọng điệu nhẹ nhàng khoan thai, như thể sợ làm tổn thương đến tôi vậy. Tôi im lặng không nói, nhưng Lương Cung vẫn tiếp tục:

“Anh đã tự mở một văn phòng luật sư, có một chi nhánh ở vùng khác. Bây giờ anh không còn bị hạn chế bởi thế lực của nhà họ Thi, em có thể tới chỗ đó làm nhân viên văn thư, anh sẽ bảo vệ em. Thi Lễ, hắn vẫn đang tìm em....” Câu cuối cùng của Lương Cung ngữ khí rất nặng nề.

“Anh muốn bao nuôi em sao?” Tôi cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Lương Cung gật đầu, ánh mắt kiên định.

“ Thuần Thuần, anh muốn bảo vệ em. Anh sẽ không để em tiếp tục bị tổn thương nữa.”

Lương Cung đứng dậy, lại cởϊ áσ khoác xuống rồi choàng qua người tôi. Anh ta nói:

“Thuần Thuần, về nhà cùng với anh nhé!”

Một khắc đó, tôi thật sự muốn đứng lên đánh vào người anh ta. Tôi đã từng bị đánh đập rất nhiều, cho nên tôi biết đánh vào chỗ nào thì đau nhất. Nhưng tôi đã kịp thời kìm lại. Vì tôi cũng vừa nghe qua Lương Cung nói rằng anh ta sẽ gửi tôi đến chi nhánh ở vùng khác để làm việc và cả chuyện Thi Lễ đang tìm tôi. Anh ta dựa vào cái gì mà sau khi hủy hoại tôi lại nói muốn bù đắp cho tôi? Chiếc áo khoác ngoài của anh ta không mang lại một chút ấm áp nào, chỉ khiến tôi có cảm giác chán ghét ghê tởm.

Nhưng rồi tôi vẫn dùng ngón tay cài thật chặt cúc áo lại, trên mặt nở một nụ cười, nói:

“ Được, em cùng anh trở về nhà.”

Lương Cung thở phào nhẹ nhõm, trong mắt thoáng qua một tia thương xót và dịu dàng. Sau đó anh ta lần đầu tiên đi đến và đối diện thẳng trước mặt tôi. Chỉ là, ngay giây phút anh ta quay người sang phía khác, nụ cười trên mặt tôi trong nháy mắt lập tức biến mất hẳn.

Sau khi trở về nhà của Lương Cung, tôi để ý thấy trong nhà anh ta đã có sẵn đồ ngủ và quần áo của phụ nữ. Tất cả đều là đồ mới. Lương Cung giải thích với tôi rằng anh ta đã chuẩn bị từ rất lâu để đợi tôi ra tù. Anh ta còn nói sớm đã dọn dẹp xong phòng của tôi. Đúng ngay lúc Lương Cung giới thiệu xung quanh nhà cho tôi thì có một cuộc điện thoại gọi tới.

Tôi chú ý đến anh ta mặt không đổi sắc rời khỏi phòng. Dù anh ta ở bên ngoài nghe điện thoại, nhưng sau một thời gian luyện tập ở trong tù, thính lực của tôi rất tốt nên dù vô tình hay hữu ý thì tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng Lương Cung nói chuyện. Trước kia bởi vì tôi cần phải nghe được tiếng bước chân của quản ngục bất cứ lúc nào để sau đó chủ động trốn trong một góc của nhà giam giả vờ ngoan ngoãn nghỉ ngơi. Nếu như để quản ngục biết tôi có điểm khác thường, tôi sẽ bị đánh càng thê thảm hơn.

Tôi nghe thấy anh ta gọi tên người ở đầu dây bên kia một cách không kiên nhẫn.

“ Thi Điềm.”