Chương 8

Lương Cung bắt đầu làm thủ tục và cẩn thận di dời tài sản của mình đi. Trong những ngày này tôi lúc nào cũng trốn ở trong phòng của anh ta.

Lương Cung rõ ràng là thích màu xanh, nhưng căn phòng của anh ta lại chỉ có một màu đen mà Thi Lễ thích, đến quần áo của Lương Cung cũng chỉ có một loại đồ màu đen. Lương Cung thích đồ ngọt, nhưng anh ta lại học đòi theo Thi Lễ uống cà phê. Thật đáng sợ, anh ta đang mô phỏng theo Thi Lễ. Lương Cung nói anh ta muốn đưa tôi ra nước ngoài, cũng như muốn cùng tôi làm lại từ đầu, nói rồi sau này tôi sẽ từ từ thích anh ta thôi.

Vào ban ngày, tất cả cửa sổ trong nhà Lương Cung đều đóng kín rèm. Lương Cung dặn dò tôi không được mở cửa cho bất kì ai. Đến tối, anh ta lại nắm chặt tay tôi ngủ. Chỉ cần tôi gạt tay anh ta ra, Lương Cung sẽ mở mắt ngay lập tức rồi nhìn chằm chằm vào tôi giống như một con rắn đang ẩn náu trong đêm tối.

Tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện thời còn nhỏ. Khi còn học cấp 2, chúng tôi có một hoạt động rất tẻ nhạt, yêu cầu mỗi ngày phải điểm danh để làm nhiệm vụ. Tôi kiên trì được 1 năm thì có thể kiếm được một con bướm nhỏ làm bằng vàng. Nó rất phổ biến trong lớp chúng tôi vào thời điểm đó, có rất nhiều bạn học đều đi làm hoạt dộng này. Tôi cũng thuận miệng nói rằng mình thích bướm nhỏ nên cũng muốn tham gia. Chỉ là sau này tôi không còn kiên trì nữa, nhưng Lương Cung vẫn tiếp tục kiên trì với nó. Anh ta đã tham gia tròn một năm, trả lời gần 11.680 câu hỏi, điểm danh mỗi ngày mà không bị gián đoạn, cuối cùng anh ta đã có được một con bướm nhỏ đó. Lương Cung đã bí mật để con bướm nhỏ vào trong cặp sách của tôi, hại tôi bị ông nội đánh cho một trận. Ông nội nói tôi không nên nhận món quà đắt tiền như vậy, bảo tôi phải trả lại con bướm nhỏ cho Lương Cung. Lúc đó tôi mới biết, Lương Cung là một người rất có tính kiên nhẫn. Chính xác mà nói, anh ta rất cố chấp. Và một người một khi đã cố chấp đạt được điều gì thì anh ta cũng rất khó chấp nhận mất đi điều đó. Nếu vậy, tôi sẽ để Lương Cung có được tôi.

Trước tiên, tôi sẽ cùng anh ta ôn lại khoảng thời gian thanh mai trúc mã, củng cố lại những kỉ niệm tốt đẹp của chúng tôi. Vì với lỗ hổng thời gian năm năm qua, tôi và anh ta chỉ có kỉ niệm, vốn dĩ không có tương lai. Tôi sẽ giúp anh ta mài giũa lại những kỉ niệm đó.

Tiếp đó, tôi muốn để Lương Cung có thể tìm lại bản thân từ tôi. Tôi nói màu đen quá khó coi, màu xanh mới đẹp. Tôi nói cà phê đen quá đắng, tôi muốn ăn đồ ngọt. Tôi nói hi vọng Lương Cung vẫn là Lương Cung của trước đây. Chiến lược không có kỹ xảo, kỹ xảo chính là sự chân thành.

Mỗi ngày thức dậy, tôi đều nói trước gương 30 lần rằng tôi yêu Lương Cung. Ánh mắt của Lương Cung quá nham hiểm, thân là luật sư cho nên anh ta rất giỏi nắm bắt bất kì một chi tiết nào. Nếu không chân thành thì tôi sẽ rất dễ bị anh ta phát hiện, và như vậy thì anh ta sẽ nghi ngờ tôi. Cho nên mỗi chi tiết tôi đều không thể làm sai.

Tôi nhất định phải tạo ra một ảo tưởng là tôi rất yêu anh ta. Và chính vì thế thì đầu tiên, tôi phải lừa được chính bản thân thì mới có thể lừa được Lương Cung.