Chương 5

Giống như thời còn đi học, Lương Cung vẫn luôn thích đi phía sau tôi.

Thời còn đi học, để đền đáp lòng tốt của mẹ anh ta, tôi luôn giúp Lương Cung trực nhật, còn mang cặp sách hộ anh ta. Cứ hễ tan học, Lương Cung vẫn ngồi yên vị trí học bài, còn tôi thì sẽ trực nhật. Sau khi tôi dọn dẹp xong hết toàn bộ, Lương công tử mới chậm chạp đứng dậy. Lúc đó, anh ta sẽ kiêu ngạo liếc nhìn thoáng qua tôi, sau đấy sẽ ấn cặp sách vào tay tôi rồi chậm rì rì đi ở phía sau. Tôi sẽ trêu chọc anh ta, còn gọi anh ta là Lương công tử, Lương thiếu gia. Lương Cung khi này sẽ tức giận vì cách gọi của tôi. Anh ta đuổi theo từ phía sau muốn đánh tôi, nhưng anh ta vĩnh viễn cũng không đuổi kịp tôi.

Sau này khi lên đại học, Lương Cung chọn theo ngành luật, còn tôi chọn học ngành tin học. Vẫn theo thói quen xưa nay, tôi sẽ dọn phòng kí túc xá, trải giường, lại nấu cơm cho anh ta. Thẳng đến khi tôi có người bạn trai là Thi Lễ.

Lúc này, tôi và Lương Cung không còn thân thiết nữa, chỉ nghe nói anh ta và em gái của Thi Lễ rất thân nhau. Tôi còn trêu đùa Lương Cung, hỏi anh ta rằng:

“Không phải anh muốn yêu đương rồi đó chứ?”

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Lương Cung thật sự nổi giận. Anh ta cao giọng nói:

“Lên đại học chính là để học. Tôi sẽ không yêu đương. Tôi sẽ không giống một số người vì bị đồng tiền làm cho mờ mắt, để rồi cùng người có tiền yêu đương cặp kè!”

Ngay khi lời nói vừa phát ra, Lương Cung cũng lập tức tự ý thức được bản thân đã lỡ lời, cho nên anh ta liền trầm mặc.

Nhưng tôi hiểu. Lương Cung cảm thấy tôi bởi vì tiền mới cùng Thi Lễ yêu đương hẹn hò. Thi Lễ lớn hơn chúng tôi. Thời điểm sau khi tốt nghiệp đại học, hắn đã tiếp quản công ty của gia đình. Và mỗi khi muốn đến trường đón tôi, hắn đều lái một chiếc xe hơi đắt tiền tới. Quả thật là mười phần khoa trương.

Nhưng thật ra, khi tôi và Thi Lễ ở bên nhau, tôi chưa từng tiêu tiền của hắn. Lần đầu tiên khi Thi Lễ tặng tôi một lọ nước hoa hơn nghìn tệ, tôi liền đi làm thêm rồi tặng lại cho hắn một món quà khác tầm giá thành với lọ nước hoa. Ra ngoài ăn cơm, chúng tôi vẫn chia đều. Nếu hắn khăng khăng muốn mời tôi thì lần sau nhất định tôi sẽ mời lại hắn. Tuy tôi không có tiền, nhưng tôi lại có lòng tự trọng cực kì cao.

Thi Lễ cũng rất hiểu tôi. Vậy nên dần dần hắn cũng không đưa tôi đến những nhà hàng cao cấp nữa mà chỉ đến những nơi bình dân, cũng không còn tặng cho tôi những món quà mà tôi không đủ khả năng tiếp nhận nữa. Đó cũng là lí do tại sao tôi lại yêu hắn.

Ban đầu Thi Lễ cũng không để ý tới Lương Cung cho tới một ngày mọi chuyện thay đổi. Thời gian đó là vào năm nhất đại học. Bởi vì tôi cùng Lương Cung học cùng một lớp tự học buổi tối, nên Thi Lễ ghen nhất quyết phải cùng chúng tôi tham gia lớp đó. Khi ấy, đang tự học được nửa tiết thì lớp đột nhiên mất điện. Trong phòng học một mảng đen kịt, nhất thời chốc lát tất cả đèn điện thoại của các bạn học vẫn chưa kịp mở lên.

Bỗng khi ấy, tôi cảm nhận được có một đôi môi ẩm ướt lướt qua tai mình. Ánh sáng của đèn pin từ từ được bật lên. Trong bóng tối mờ mịt cùng ánh sáng chói mắt của đèn pin lúc ấy, Thi Lễ đứng dậy cho Lương Cung một cú đấm. Hôm đó bọn họ đã đánh nhau trong phòng học, ầm ĩ rất lớn. Tôi vội vàng vào can ngăn, song cuối cùng hai người bọn họ đều bị thương.

Sau ngày hôm đó Lương Cung không còn đi tìm tôi nữa. Rồi một thời gian sau, tôi nghe nói anh ta và em gái của Thi Lễ rất thân thiết. Tôi từng hỏi qua Thi Lễ tại sao lại đánh Lương Cung, nhưng Thi Lễ lại không trả lời mà chỉ nâng mặt tôi lên rồi tới tấp. Chúng tôi là tình cảm chân thành, đã yêu nhau 3 năm.

Chỉ là ngày định mệnh ấy, lúc tôi nhếch nhác bị hắn đá thẳng ngã xuống mặt đất, lúc tôi cuộn tròn người lại che bụng dưới, lúc hắn đang che chở Thi Điềm và tỉnh táo nhìn tôi. Tôi mới chợt nhớ ra hắn cũng từng như vậy, cẩn thận từng li từng tí mà che chở tôi khỏi người đi đường.

Đến hiện tại tôi đã không còn yêu hắn nữa rồi.