Chương 4

Lúc ra tù, tôi vẫn còn có chút lạc lõng. Bầu trời rộng lớn, xung quanh đều là những tòa nhà cao tầng, tôi nhìn những bông tuyết tung bay theo gió, bản thân cũng không biết muốn đi con đường nào. Ông nội đã mất rồi, tôi không còn nhà để có thể trở về.

Tôi đi lang thang trên đường phố. Trước tiên tôi muốn tìm một công việc được bao ăn ở. Tôi đi bộ từng bước một. Đi mệt rồi, tôi lại tìm một bậc thềm rồi ngồi xuống. Những người trên đường đến và đi trước mặt tôi, có một đứa bé đi qua, tôi ngắm nhìn đứa trẻ đó mấy lần.

Ở trong tù không thể nhìn thấy trẻ con. Nếu con tôi còn sống, hiện tại cũng có thể dựa vào lòng tôi, gọi một tiếng mẹ rồi. Có thể do tôi nhìn đứa bé đó quá nhiều nên mẹ của nó không hài lòng mà chỉ về phía tôi mắng mấy câu. Tôi xin lỗi cô ấy rồi cúi thấp đầu muốn rời đi. Bố đứa bé thấy vậy nên cũng khuyên giải mấy câu. Nhưng sau đó vợ chồng họ lại cãi nhau. Mẹ đứa bé nóng nảy mắng:

“Nhìn cô ta xinh đẹp nên anh bảo vệ cô ta?”

Nói xong, cô ấy đi lên kéo tôi lại muốn tát vào miệng tôi thì bị tôi chặn lại, song tôi không đánh trả. Sự việc càng trở ngày càng trở lên ầm ĩ to chuyện. Khi mẹ của đứa bé định đánh tôi thêm lần nữa, bỗng một bóng người đột nhiên xuất hiện đứng chắn trước mặt tôi.

Lương Cung tìm được tôi. Anh ta đứng trước mặt tôi, đôi tay lớn đang chặn lại cổ tay của người phụ nữ kia.

“Vị phu nhân này, tội cố ý đánh lên mặt người khác sẽ bị bắt giữ và phạt tiền.”

Tôi nhìn Lương Cung đang chặn mẹ đứa bé, bản thân lại nhanh chóng quay người muốn rời đi. Nhưng rất nhanh, tôi đã bị Lương Cung giữ lại. Anh ta vẫn giống như trước đây, vẫn rất ra dáng là một bậc đại lão của khoa luật, khí chất ngời ngời lại ngay thẳng chính trực. Với đôi mắt trong veo, anh ta nhìn tôi, rồi hỏi:

“Ra tù rồi sao không đi tìm anh?”

“Tìm anh làm gì? Tôi đã làm tổn thương nữ thần của anh, tôi còn đang sợ anh vẫn muốn trả thù tôi ấy chứ.” Tôi có chút châm biếm nhìn anh ta.

“Vương Thuần, pháp luật có luật lệ, em làm tổn hại người khác thì sẽ phải ngồi tù, nhưng bây giờ em đã hối cải rồi. Chúng ta vẫn có thể giống như trước làm bạn và anh sẽ chăm sóc em.” Lương Cung nghiêm túc nói.

Tôi ngẩng đầu, gằn giọng:

“Lương Cung, tôi không mượn anh phải chăm sóc tôi. Tốt nhất anh nên trở về bảo vệ nữ thần Thi Điềm của anh đi. Nếu tôi nhìn thấy cô ta, chỉ sợ tôi sẽ động thủ với cô ta đấy.”

“Anh không tin! Ban nãy em bị người ta đánh nhưng không đánh trả, em không muốn tiếp tục vào tù nữa đúng không?” Lương Cung nắm lấy cổ tay tôi không buông.

Thật ra khi Lương Cung tìm được tôi, tôi cũng không bất ngờ chút nào. Anh ta từ nhỏ đã rất thông minh, nếu mãi vẫn không thấy tôi xuất hiện, anh ta cũng sẽ không chờ đợi một cách ngu ngốc. Lương Cung sẽ có rất nhiều cách để tìm được tôi. Năm năm rồi, Lương Cung dường như đã thay đổi không ít. Khí chất thanh cao thuở niên thiếu đã dần biết mất, thay vào đó là vẻ điềm đạm, sắc sảo đã được mài dũa theo năm tháng.

Tôi lười nói lý với Lương Cung. Thậm chí bây giờ đến một câu tôi cũng không muốn nói với anh ta, ai lại muốn tranh luận với luật sư chứ? Tôi lắc đầu, hất tay anh ta ra, rồi trầm mặc đi về phía trước.

Lương Cung lặng lẽ đi theo sau tôi.