Lên năm nhất đại học, tôi có một người bạn trai, anh ấy tên Thi Lễ. Tôi đã từng đưa Thi Lễ ra mắt với ông nội. Ông nội từng nói, anh ấy là một cậu bé tốt, còn bảo tôi đối xử tốt với anh. Ông còn nói, tôi đã lớn rồi, cần phải có vài chiếc váy xinh đẹp, nếu tôi mặc quá giản dị, người ta cũng coi thường. Cho nên ông lại lén sau lưng tôi đi nhặt phế phẩm, dù tôi từng nói không để ông phải đi nhặt phế phẩm nữa. Tuổi ông đã cao rồi, tôi không yên tâm.
Vào cuối mùa Đông năm đó, chính là năm năm trước. Khi ông nội vác một túi da rắn trên vai đi trong công viên thì bị một con chó thả rông không có dây xích đυ.ng vào mà ngã nhào trên mặt đất. Không biết là vì tuổi đã lớn, người yếu đi, hay là bị va đập vào đâu, chỉ biết lúc ngã xuống thì ông đã hôn mê tại chỗ. Sau đó ông được đưa vào bệnh viện. Mà con chó đυ.ng phải ông nội chính là con chó 70 vạn tệ trong miệng Thi Điềm nhắc tới đó.
Ngay ngày ông nội bị đυ.ng ngã, ông đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Sau khi qua cơn nguy kịch, bởi vì do gãy xương cột sống cổ đồng thời còn bị chấn thương tủy sống nên ông còn bị liệt nữa. Và vì cần phải nộp một khoản viện phí không nhỏ, tôi đã đi tìm Thi Điềm để đòi tiền. Vậy mà cô ta đứng trước mặt tôi, vênh váo hống hách nói:
“Cô chính là cô bạn gái đó của anh trai tôi sao? Cô không tìm anh tôi mà moi tiền, tìm tôi đòi cái gì?”
Đoạn, cô ta tiếp tục nói những câu rất khó nghe:
“Con chó của tôi còn bị ông già đó đυ.ng gãy xương rồi, tôi còn chưa thèm tìm cô đòi tiền đâu!”
“Một nhà các cô đều là sinh mạng ti tiện, có chết cũng đáng.”
Nghe đến đây, tôi không thể kìm chế được nữa, thật sự không thể kìm chế nổi. Lúc đó tôi mới mang thai, cơ thể yếu ớt, nhưng tôi và cô ta vẫn xảy ra xô xát. Thi Điềm cầm con dao ở trên mặt bàn muốn rạch lên mặt tôi. Trong lúc tránh né đẩy qua đẩy lại, tôi đã lỡ tay đâm phải cô ấy.
Rồi sau đấy, tôi bị cảnh sát bắt đi. Tôi muốn không đi, tôi vẫn còn ông nội ở trong bệnh viện, nhưng không ai muốn nghe một người bị kết tội gϊếŧ người nói chuyện. Tôi không ngừng gọi tên Thi Lễ và Lương Cung, tôi muốn họ đi cứu ông nội. Nhưng hai người bọn họ lại vây quanh trước mặt Thi Điềm, dỗ dành Thi Điềm đang khóc.
Trong lúc bị giam giữ, tôi nghe nói sau 15 ngày nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt thì ông nội đã được bệnh viện cho xuất viện. Cũng không biết ai đưa ông đi, chỉ biết sau khi xuất viện, ông đã trở về nhà và uống thuốc diệt cỏ rồi qua đời. Tôi không bảo vệ được ông nội, cũng không thể bảo được đứa bé tôi mới mang trong mình một tháng.
Lúc tôi bị giam trong tù, Thi Điềm từng đến thăm tôi. Cách một lớp kính, tôi nghe thấy tiếng cô ta thì thầm:
“Con chó của tôi lâu nay rất nghe lời, cô đoán xem tại sao ông nội cô lại bị nó đυ.ng ngã?”
Chó có thể không vô năng và chỉ biết nghe theo chủ, nhưng con người thì biết. Lòng người thật bẩn thỉu. Thi Điềm không thích tôi. Có thể là bởi vì tôi đã cướp anh trai của cô ta, cũng có thể là bởi vì tôi và Lương Cung từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Là tôi đã hại chết ông nội. Nếu tôi không cùng Thi Lễ ở bên nhau, Thi Điềm sẽ không hại ông. Tôi không nghe lời chút nào, tôi không phải là đứa bé ngoan, tôi là đồ rác rưởi. Tôi không cần kẹp tóc xinh đẹp, tôi không cần váy, tôi không cần Thi Lễ nữa…
Ông nội có thể quay trở lại không?