Chương 2

Tôi cầu xin giám ngục cho tôi đi từ cửa sau. Tôi không muốn nhìn thấy hai người bọn họ chút nào. Chưa kể, ngộ nhỡ bọn họ vẫn chưa hả giận, vẫn muốn trả thù thì tôi phải làm sao. Tôi lấy đâu ra quyền lực như bọn họ? Sinh mạng của tôi nhỏ bé lại thấp hèn, tôi không chọc nổi cũng không thể không trốn, phải không?

Tôi vẫn còn nhớ, ngày đó Thi Điềm ôm con chó đứng trước mặt tôi và hét lớn:

“Con chó của tôi 70 vạn tệ, còn một cái mạng của ông nội cô thì đáng giá được bao nhiêu tiền hả?”



Khi tôi lên 5 tuổi, cha tôi đi xe máy và chết trong một vụ va chạm với xe ô tô. Đó là một tai nạn. Còn mẹ tôi thì bỏ đi rồi. Kể từ đó tôi không cha không mẹ, chỉ có một mình ông nội nuôi tôi khôn lớn trưởng thành. Những món tôi ăn, những thứ tôi mặc, đều là một tay ông nội kiếm tiền bằng cách gấp hộp giấy, giẫm chai nhựa, nhặt phế phẩm.

Khi tôi học trung học, ông đưa tôi lên thành phố sống. Chúng tôi sống trong một cái lều nhỏ. Dù vậy, ông tôi nói trong thành phố có nhiều phế phẩm hơn, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Kỳ thực không phải lí do này, mà là ông nội muốn tôi được học ở trong thành phố.

Trẻ con trong thành phố đứa nào cũng có một chiếc kẹp tóc nhỏ trên đầu. Lúc còn bé vì không hiểu chuyện, tôi cũng làm loạn vòi vĩnh muốn có một chiếc kẹp tóc nhỏ lấp lánh. Hôm đó, ông nội ở trước cửa hàng đi qua đi lại năm lần, rồi sau đó vẫn đi vào mua cho tôi một chiếc kẹp tóc nhỏ.

Lúc nhà trường phát động hỗ trợ cho học sinh nghèo, cô chủ nhiệm đã giúp tôi nộp đơn đăng kí. Cô còn dặn con trai mình là bạn học Lương Cung giúp đỡ chiếu cố tôi nhiều một chút. Lương Cung là học sinh có thành tích đứng thứ nhất toàn trường. Thỉnh thoảng anh ta cũng giảng bài cho tôi. Vì tôi vừa thông minh lại ham học, thành tích của tôi rất nhanh đã được cải thiện.

Để cảm ơn cô giáo, ông nội lén lút dúi tiền cho tôi, bảo tôi đưa cho cô giáo chủ nhiệm. Cô chủ nghiệm nói không cần, ông nội liền chủ động đi giúp cô quét sân. Khi đó cô chủ nhiệm đang sống trong một căn nhà biệt lập, ông tôi quét sân, còn tôi và Lương Cung ở bên cạnh vừa làm bài tập vừa chơi đùa. Cô giáo chủ nhiệm còn nói đùa:

“Cô bé con cháu của ông thật xinh đẹp lại ngoan ngoãn, sau này hai nhà chúng ta kết thông gia nhé!”

Ông tôi lập tức đứng thẳng dậy, căng thẳng xoa tay nói:

“Nào có, nào có được.”

Lương Cung đỏ mặt không dám ngẩng đầu, còn tôi thì cười ngốc hai tiếng.

Vào thời điểm thi lên đại học, ông nội cố tình về làng một chuyến. Dù ông không cho tôi đi theo, tôi vẫn lặng lẽ đi theo ông nội. Tôi nhìn thấy ông lần lượt đi tới từng nhà trong làng, ở trước cửa nhà họ quỳ lạy mượn tiền. Ông đối với tôi tốt vô cùng. Ơn của ông tôi có dùng cả đời cũng không thể nào báo đáp cho hết. Vậy nên từ nhỏ tôi đã quyết định, sau khi học xong đại học sẽ cố gắng kiếm được thật nhiều tiền để có thể báo hiếu với ông nội.

Ấy vậy mà khi ông nội còn khoẻ như vậy thì người lại đi mất rồi.