Chương 8: Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với anh

Sau buổi tối, Lạc Tri từ chối lời mới đi karaoke, bởi vì đã đồng ý đi xem phim với Tiểu Trịnh rồi.

Tiểu Trịnh mua hai thùng bắp rang và hai ly Coca, phim điện ảnh hết sức nhàm chán, Lạc Tri lại là thể chất vừa xem phim sẽ ngủ mất, xem đến một nửa mí mắt liền đánh nhau, dựa vào trên vai Tiểu Trịnh ngủ thϊếp đi, trong tay còn nắm nửa ly Coca chưa uống xong.

“Lạc Tri, Lạc Tri, dậy đi, phim chiếu xong rồi.”

Tiểu Trịnh đẩy đẩy Lạc Tri, thấy anh không phản ứng thì đỡ tay anh lên trên vai mình, sau đó nhét vào trong xe.

Tiểu Trịnh lái một chiếc xe mui trần, lại lái với tốc độ cực nhanh, Lạc Tri bị gió thổi tỉnh, mơ hồ không rõ hỏi: “Đi đâu thế?”

“Đến khách sạn.” Tiểu Trịnh nói.

“Vì sao đến khách sạn?” Lạc Tri trong lúc nhất thời còn không phản ứng lại.

“Anh ăn bắp rang và uống Coca của tôi mua, chẳng lẽ không lên giường với tôi, đà à?” Tiểu Trịnh tựa như mình bị lừa, đậu xe ở ven đường.

“Anh không lên giường với tôi, tại sao phải xài tiền của tôi?”

Lạc Tri khó có thể tin, anh áp chế lửa giận trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnhnói: “Trịnh tiên sinh, anh mua bắp rang và Coca bao nhiêu tiền, bây giờ tôi chuyển lại cho anh.”

Tiểu Trịnh tính nói: “Bắp rang và Coca tổng cộng 30, nhưng hôm nay vì gặp anh tôi đã mua quần áo, còn làm tóc, còn tốn xăng lái xe đến khách sạn, tính toán trên dưới phải đến 3000, khoe thân cho anh xem còn chưa tính, anh còn làm mất thời gian của tôi, anh chuyển cho tôi 4000 đi, nếu không phải lên giường.”

Lạc Tri nghẹn họng nhìn trân trối, 4000? Dựa vào cái gì?

Đừng nói hiện tại trong tay anh không có 4000, dù có anh cũng không đưa.

Lạc Tri lấy di động chuyển cho Tiểu Trịnh 60, sau đó muốn xuống xe.

Tiểu Trịnh túm chặt cổ tay của Lạc Tri, cắn răng tàn nhẫn nói: “Tên rẻ tiền chỉ đáng để đàn ông cᏂị©Ꮒ mông, bỏ tiền cũng không dám bỏ nhiều, đưa 60 đồng để đuổi ăn xon à? Ông mày đêm nay chẳng những làm mày thoải mái, sau khi xong việc sẽ cho mày 8000, đây là xem mày là chim non đấy, mày còn không biết xấu hổ à?”

“Buông tay! Ai muốn lên giường với anh!” Lạc Tri lập tức đánh nhau với Tiểu Trịnh vặn, Tiểu Trịnh vừa vu oan anh bán mông, vừa nói anh lấy tiền không làm, còn tay đấm chân đá với Lạc Tri.

Lạc Tri cũng không nhường gã, trên mặt Tiểu Trịnh cũng treo không ít màu, thoáng cái đã thu hút một đám người qua đường.

“Đồ đê tiện, tiêu tốn nhiều tiền của bố mày như thế, tại sao một đưa mông cho tao cᏂị©Ꮒ, hả?”

Giọng của Tiểu Trịnh cực lớn, giống như Lạc Tri tiêu mười mấy vạn của gã, Lạc Tri buồn bực mà chỉ vung tay đấm gã, hận không thể đấm gãy hết hàm răng của gã.

Ân Kỳ Viễn không biết đi ra khỏi đám người vây xem từ khi nào, tách hai người ra, đấm thêm lên bụng của Tiểu Trịnh mấy cái.

Tiểu Trịnh cảm giác khoang miệng tanh ngọt, thức ăn vừa ăn xong sông cuộn biển gầm ở trong dạ dày, ráng chống đỡ lắm mới không nôn ra, nhưng khuôn mặt đã trắng bệch, nói không nên lời.

Ân Kỳ Viễn dạy dỗ Lạc Tri: “Anh giận em thì giận, cũng đừng tìm thằng tồi như thế chứ, xài của người ta bao nhiêu để em trả.”

Lạc Tri còn ngơ ngác, nhìn Ân Kỳ Viễn liều mạng đưa mắt ra hiệu với anh, quần chúng ăn dưa đã hình thành một vòng xung quanh, Lạc Tri tùy cơ ứng biến, đóng vai một tình nhân đang giận dỗi nhau với Ân Kỳ Viễn, ấm ức nói: “Anh không có, chỉ ăn có mỗi thùng bắp rang, đã chuyển cho anh tiền bốn thùng luôn rồi, anh ta vẫn cứ làm phiền anh.”

Tiểu Trịnh bị vạch trần, khuôn mặt mang tính áp đảo của Ân Kỳ Viễn và động tác động tác thân mật của hai người khiến cho gã giống như yêu quái cản trở tình yêu của Chí Tôn Bảo và Tử Hà tiên tử trong Đại Thoại Tây Du.

Tiểu Trịnh xám xịt mà chạy thoát, cuối cùng lấy chuyện “tình nhân” đã làm hòa để kết thúc.

Lạc Tri được Ân Kỳ Viễn đưa đến bệnh viện băng bó, anh có chút ngại ngùng, dẫu sao đây cũng là tổ trưởng, xem như cấp trên của anh, bại lộ xu hướng tính dục không giống bình thường ở trước mặt hắn, còn được hắn dùng cách thức như vậy để giải vây nữa.

“Cảm ơn cậu, tổ trưởng.”

“Không sao, đều là đồng nghiệp mà.” Ân Kỳ Viễn hào phóng an ủi như thế làm Lạc Tri càng ngại ngùng.

Ân Kỳ Viễn lo lắng nhìn bác sĩ bôi thuốc sát trùng cho anh, quan tâm trong mắt khó có thể che giấu, hắn vốn đã đẹp, dáng vẻ lo lắng càng thêm ý vị.

Ánh mắt của Lạc Tri không biết đã bị hắn hấp dẫn từ khi nào, trái tim như nai con chạy loạn, không biết có phải bởi vì vừa mới đánh nhau kí©h thí©ɧ, hay là khác cái gì.

Trên đường Ân Kỳ Viễn đưa anh về nhà, tùy ý trò chuyện với anh: “Tại sao anh để mắt người như thế?”

“Tôi không có, hôm nay mới gặp mặt lần đầu tiên, ai biết anh ta là một tên cặn bã keo kiệt đánh rắm như thế.”

Ân Kỳ Viễn nghe anh hình dung Tiểu Trịnh như vậy, nhịn không được cười.

Hôm nay hắn ở trên bờ cát cả ngày, làn da bị phơi đến hơi hơi đỏ lên giống như một chút phấn hồng trên nền sứ trắng, càng tôn thêm vẻ đẹp, khi cười rộ lên đôi mắt xinh đẹp cong cong, làm cho Lạc Tri đều mê đắm, thậm chí phân không rõ đây rốt cuộc là Doanh Khí Uyên, hay là tổ trưởng.

“Anh, muốn suy nghĩ về tôi một chút không?”

Lạc Tri cảm thấy tim của mình bị lỡ một nhịp, “Cái…… Cái gì?”

Hai mắt Ân Kỳ Viễn nhìn thẳng phía trước, rồi lại vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với anh.”