Chương 9: Tôi không chấp nhận làm bạn pháo

Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với anh.

Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với anh.

Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với anh.

Khuôn mặt của Lạc Tri còn đỏ hơn cả thuốc đỏ mới bôi khi nãy, đây……đây là có ý tứ gì?

“Anh cứ suy xét đi, nếu cảm thấy có thể thì liên hệ với tôi.”

Cho dù Lạc Tri có ngốc, cũng nghe ra được ý, cái này không phải là tỏ tình cần tình yêu, đây là muốn mời anh làm bạn pháo.

“Cậu……không phải cậu thích phụ nữ sao?”

Ân Kỳ Viễn như là mới nghe câu chuyện cười mắc cười lắm, “Ai nói với anh?”

Hiện tại đầu óc của Lạc Tri cực kỳ hỗn loạn, nhưng, anh không đồng ý làm bạn pháo.

Lạc Tri là mẫu người thiên về tình yêu thuần khiết điển hình, có tư tưởng truyền thống có thể so với người bảo thủ, cho dù anh thích đàn ông. Mặc dù anh có xem mấy thứ ịch ịch ịch, nhưng tiền đề là hiện tại anh vẫn còn độc thân, anh chỉ muốn lên giường với người mình yêu, lúc trước ngủ với Doanh Khí Uyên cũng chỉ do bị ép buộc bất đắc dĩ, hiện tại anh có thể lựa chọn, chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện làm bạn pháo này!

“Tổ trưởng, tôi không không chấp nhận bạn pháo.” Anh chém đinh chặt sắt mà từ chối Ân Kỳ Viễn.

Đối phương cũng không bất ngờ, chỉ nói: “Anh cứ suy xét đi, tôi chờ anh liên lạc lại.”

Lạc Tri bị khuôn mặt giống hệt Doanh Khí Uyên này mê hoặc đến sít sao, thậm chí mỗi lần hắn nhìn thẳng đều cảm thấy tim đập thình thịch, anh hiểu lòng mình đã không thể kiểm soát đắm chìm vào. Nhưng tổ trưởng có thể là trai thẳng, vì thế anh chỉ có thể ẩn giấu sự mến mộ này ở trong lòng. Nhưng hôm nay, hắn ra tay giúp đỡ, cũng không ngại xu hướng tính dục của mình, Lạc Tri thậm chí còn muốn lấy hết can đảm tỏ tình với hắn, anh không mong tổ trưởng có thể đồng ý, có thể làm bản thân hết hy vọng cũng đủ rồi.

Nhưng, hắn vi phạm quy tắc của tình yêu thuần khiết, đưa ra yêu cầu bạn pháo, điều này làm cho Lạc Tri không thể chấp nhận được.

Dẫu sao hắn không phải Doanh Khí Uyên, anh không có cách nào yên tâm thoải mái thân mật với hắn.

Sau khi vào thế giới khác hai tháng, Ma giáo bắt đầu chuẩn bị tiệc, mừng lễ nhược quán* của Thánh Tử. (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán)

Lạc Tri mới biết được, Doanh Khí Uyên còn chưa đầy hai mươi tuổi, thảo nào sau khi ăn mặn lại giống nghiện như thế.

Khuôn mặt hắn trông rất trẻ, nhưng người có tu vi đều sẽ làm mình trông trẻ hơn, không ngờ hắn trẻ thật.

Hiện tại Thánh Tử trẻ tuổi đang gối đầu trên đùi của anh, oán giận nói: “Bổn tọa không thích tổ chức lễ mừng chút nào, phiền phức.” Hắn chưa từng nói với người khác như thế, Lạc Tri là người đầu tiên.

Lạc Tri đang xoa huyệt thái dương cho hắn, Doanh Khí Uyên nghiêng đầu, vòng lấy eo của anh, cọ cọ vào bụng dưới của Lạc Tri giống như chú mèo, cọ đến Lạc Tri có chút ngứa.

“Thay vì tổ chức lễ mừng, bổn tọa càng thích……” Hắn cắn thắt lưng trên áo của Lạc Tri, dùng đầu lưỡi liếʍ rốn anh.

Đêm qua hắn đè Lạc Tri đè ở trước cửa sổ sát đất, hung hăng tiến vào thân thể anh, Lạc Tri bị thủy triều tìиɧ ɖu͙© tra tấn, khuôn mặt anh vặn vẹo cực kỳ quyến rũ mê người, sắc mặt ửng hồng hòa cùng làn hơi trắng thở ra, phả vào trên cửa sổ mơ hồ một mảnh.

Hắn càng ngày càng nắm giữ được tiết tấu tình ái, có thể cho bản thân hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ tột độ, cũng có thể làm Lạc Tri phát ra tiếng rên càng ngày càng êm tai.

Phía trước Lạc Tri bị hắn cᏂị©Ꮒ đến cứng ngắt không ngừng nước chảy, đêm qua cọ ở trên cửa sổ kính lạnh lẽo, anh không ngừng kêu đừng, rồi lại cắn chặt gậy thịt không bỏ, Doanh Khí Uyên nhéo cằm anh, làm anh quay đầu hôn môi với mình, nhét những lời miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo vào trong miệng của anh.

Mà hiện tại hắn liếʍ láp rốn, ngày hôm qua Lạc Tri càng bị dươиɠ ѵậŧ thô bạo ra vào gồ lên ở trong cơ thể, giống có em bé đá lung tung trong tử ©υиɠ.

Lạc Tri bị hắn liếʍ ngứa, không khỏi dừng tay mát xa, cong eo.

“Vậy…… Lạc Tri dẫn Thánh Tử đi ra ngoài chơi, được không?”

Người đàn ông ngồi dậy, đỡ cái gáy Lạc Tri hôn môi với anh, hôn đến bộ não Lạc Tri trống rỗng, cả lòng cả tầm mắt tất cả đều là hắn.

Doanh Khí Uyên nhấm nháp xong cánh môi Lạc Tri, tâm tình cực tốt mà đồng ý với chủ ý của Lạc Tri.

“Trước khi đi ra ngoài chơi, bổn tọa muốn chơi ngươi trước.” Hắn khàn giọng cắn lên vành tai đỏ như máu của Lạc Tri, lưu lại từng cánh hoa màu đỏ ở trên cổ của Lạc Tri. Trong phòng ngủ nổi lên một bầu không khí mập mờ da^ʍ mĩ, kèm theo tiếng rên khó có thể áp chế của Lạc Tri và tiếng va chạm cơ thể không cần nói cũng biết, làm thủ vệ ngoài cửa nghe được mặt đỏ tim đập.

Lạc Tri từ một nô ɭệ thấp kém được thăng chức lên làm người hầu bên cạnh Thánh Tử, động tĩnh này cứ hai ba ngày là sẽ có một lần, mà mỗi lần Thánh Tử ra ngoài làm nhiệm vụ, thường sẽ kéo dài mấy ngày. Bọn họ đứng thẳng tắp, hạ thân cũng dựng thẳng tắp, lại chỉ có thể nghe, không thể cử động.

Tiến độ 30% làm Lạc Tri lấy được không ít đạo cụ, nếu không với tần suất như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ tinh tẫn nhân vong*.

* Tinh tẫn nhân vong - 精尽人亡: thuật ngữ Trung Quốc, thường dùng cho phái nam bởi vì hoạt động tìиɧ ɖu͙© quá nhiều mà dẫn đến tử vong.

Ngày sinh nhật của Thánh Tử hôm đó, ban ngày Ma giáo vừa múa vừa hát, khi đến ban đêm, Lạc Tri nhân lúc loạn đã trộm hai cái mặt nạ múa cúng tế, đeo lên cho Doanh Khí Uyên và mình, sau đó cùng hắn ra khỏi Ma giáo.

Dưới chân núi là một thị trấn không nhỏ, Lạc Tri nắm tay của Doanh Khí Uyên, cùng hắn ngắm cảnh nhân gian.

Mãi cho đến khi đi vào một quán ăn không lớn không nhỏ, 1024 đột nhiên nổi điên không ngừng vang lên tiếng xèo xèo, Lạc Tri mắng nó vài tiếng trong lòng, 1024 mới bắn ra một tin.

Chưởng quầy của quán ăn này là cha ruột của Doanh Khí Uyên, Doanh Khí Uyên sinh ra đã có con ngươi màu đỏ, chưởng quầy tưởng yêu tà, cho nên bỏ hắn ở bên vách núi, chờ loài chim muông thú dữ tha hắn đi.

“Ôi, hai vị khách quan, ăn cơm hay ở trọ?” Tiểu nhị quán cơm thấy bọn họ ngừng ở cửa thì tiến lên đón khách.