Chương 7: Thành thật là chiêu kết liễu duy nhất

Chớp mắt đã đến cuối tuần, tổ người trẻ tuổi đầu tiên là ăn bữa tiệc lớn ở nhà hàng gần biển, sau đó lại đi đến trên bờ cát chơi trò chơi, tổ làm việc âm thịnh dương suy công tác chỉ có năm sáu người đàn ông, các cô gái ồn ào bảo bọn họ cởϊ áσ ra bôi kem chống nắng, có hai người hơi béo từ chối: “Vốn đã béo rồi, ngay đến cơ hội được trắng cũng không tha sao?” Rước lấy một tràn cười của đám người, không khí cực kỳ hòa hợp.

Trịnh Tiểu Khai do Đinh Vân Vân giới thiệu, ngược lại hết sức hào phóng cởϊ áσ khoe dáng trước mặt Lạc Tri, người trong tổ nhìn đầu lặng ra, có mấy cô gái thậm chí còn phát ra tiếng thét chói tai, khuôn mặt của Tiểu Trịnh chỉ trên mức trung bình, nhưng dáng người cực đẹp.

Lạc Tri cũng nhìn mấy lần, tuy rằng anh thèm cơ bụng, nhưng là tiếc nuối, đêm qua lại mơ thấy Thánh Tử vĩ đại, đối với Tiểu Trịnh, anh cũng chỉ là hơi ngó mấy cái.

Khẩu vị lên độ rồi. Lạc Tri cảm thán.

“Chúng ta đừng để người ngoài vượt lên.” Đinh Vân Vân biết Lạc Tri vẫn luôn tập thể hình, muốn anh so dáng với Tiểu Trịnh, Lạc Tri vừa muốn cởi, lại bị Ân Kỳ Viễn đè lại, móc kem chống nắng mắc tiền ném cho Lạc Tri rồi cởϊ áσ ra, tức khắc làm cho mấy người qua đường nhìn đến ngây người.

“Tổ trưởng đẹp trai quá má ơi!”

“Tổ trưởng đừng như vậy, sau này sao em đi làm nổi!”

“Sau này tổ trưởng đừng mặc quần áo đi làm, hiệu suất của em còn cao hơn cho coi!”

Khuôn mặt anh tuấn của Ân Kỳ Viễn gần như phát sáng dưới ánh mặt trời, bả vai rộng lớn, cơ ngực đầy đặn và cơ bụng chỉnh tề có sức mạnh, dáng người manga không thể nghi ngờ, 1m9 còn cao hơn Tiểu Trịnh năm sáu cm, ai thua ai thắng, khỏi cần bàn cãi nữa.

Tiểu Trịnh có chút buồn bực, mất hết mặt mũi trước đối tượng tiềm ẩn Lạc Tri, nhịn không được oán giận một câu: “Anh em, cậu ăn gì luyện ra thế?”

Ân Kỳ Viễn ngây thơ thành thật trả lời: “Tôi thích ăn thịt bò, luyện thái quyền.”

Làm cho người ta cứng họng nói không nên lời, quả nhiên thành thật là chiêu kết liễu duy nhất mà.

Từ lúc hắn cởϊ áσ ra, Lạc Tri đã nhìn chăm chăm, sao dáng người cũng giống, đặc biệt là xương quai xanh của Doanh Khí Uyên, kéo dài đến bả vai chỗ, hết sức rõ ràng, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ, anh đều không nhịn được cắn một cái lên đó, lưu lại dấu vết của mình.

Xương quai xanh của Ân Kỳ Viễn ở trước mắt cũng gợi cảm như vậy, chỉ là bên trên không có dấu cắn của anh, sạch sẽ trắng nõn.

Hắn một mặt càng ngày càng giống Doanh Khí Uyên trong trí nhớ, một mặt tính cách lại hoàn toàn khác với Doanh Khí Uyên, Lạc Tri rơi vào mê mang, anh không tự giác bị bóng dáng kia hấp dẫn, đôi mắt vẫn luôn đuổi theo bước chân của hắn, khi nhìn đến hắn nằm tắm nắng trên ghế được người qua đường xin liên hệ phương thức, Lạc Tri thậm chí còn có chút hồi hợp.

Anh sợ Ân Kỳ Viễn sẽ đồng ý, sợ hắn sẽ thành đôi với người khác, sợ hắn sẽ triền miên với người khác ở trên giường.

Quả nhiên, hắn quét liên hệ phương thức của cô gái kia, hắn không phải gay, mãi mãi không có khả năng với mình.

Tiểu Trịnh nhìn đối tượng hẹn họ của mình nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác, có chút khó chịu, anh ta kéo Lạc Tri đến dưới ô che nắng của mình, hai người ngồi ở bờ cát ghế, bắt đầu nói chuyện.

Lạc Tri có hơi thất thần, Tiểu Trịnh đột nhiên đưa ra một chủ đề táo bạo.

“Trước kia anh từng làm với đàn ông chưa?”

Lạc Tri sửng sốt, bởi vì vừa mới bị quấy rầy suy nghĩ, cũng không có ý thức được lời nói xúc phạm của đối phương, nói: “Không.”

Ánh mắt của Tiểu Trịnh mang theo tính xâm lược, sau khi nghe được Lạc Tri vẫn còn zin càng sáng hơn, anh ta nói hôm nay muốn chơi thật vui vẻ với Lạc Tri, buổi tối muốn cùng đi xem phim.

“À, ừm.” Lạc Tri mơ màng hồ đồ đồng ý, không hề chú ý đến ánh mắt suồng sả và không tôn trọng của Tiểu Trịnh, càng không chú ý tới, Ân Kỳ Viễn ở cách bọn họ không xa đang dụng một ánh mắt nguy hiểm nhìn bọn họ, lạnh đến làm không khí xung quanh giảm xuống mấy độ.