Chương 9

Edit: Josel

Buổi tối khi về nhà, Yến Tương Ly lại bị mẹ cười nhạo vì đôi vớ bị moi hỏng, bà bảo sẽ dùng sắt đúc cho cậu một đôi vớ, để xem là ngón chân cậu cứng hay là sắt cứng.

Sáng hôm sau, Yến Tương Ly đang trên đường đến trường thì nhìn thấy người bạn cùng bàn của mình và ông chồng trúc mã của cậu ta đang thân mật đi sát nhau.

Ông chồng trúc mã của bạn cùng bàn đang xách cặp của hai người, một tay cầm theo bữa sáng, một tay ôm cô vợ nhỏ nhà mình, hòa nhập hoàn hảo với các bạn nam đang tay trong tay.

Yến Tương Ly hơi nheo mắt lại, hít một hơi thật sâu, tâm trạng thoải mái ngửi mùi hương của cẩu độc thân đang lảng vảng quanh mình, thật tốt.

Bạn học trúc mã đưa cô vợ nhỏ đến tận cửa lớp, lúc cô vợ nhỏ đưa tay lên lấy cặp sách thì cậu ta bất ngờ nhấc chiếc cặp trong tay lên cao, đẩy vai cô vợ nhỏ, ấn cậu ta vào cửa.

Yến Tương Ly đang chuẩn bị đi vào: “…”

Cậu bất lực quay người lại, chuẩn bị đi vào bằng cửa sau, nhưng khi bước tới lại nhìn thấy một bạn học giáo bá đang ép lưng ghế vào bức tường cửa sau, hai tay đút trong túi quần, uể oải tựa người vào trên lưng ghế, duỗi thẳng hai chân dài, đường đi hoàn toàn bị chặn lại.

Sổ tay sinh tồn nói với cậu rằng, nếu cậu dám can đảm bước qua người của của bạn học giáo bá, một mông của cậu nhất định sẽ ngồi chết bạn học giáo bá.

Tuy cậu không phải là người đi đất bằng mà cũng có thể té ngã, nhưng tiểu thuyết đều viết như thế, cậu nhất định phải cẩn thận mới được.

Quả nhiên, ngay khi Yến Tương Ly quay người lại, bỗng có một nam sinh đeo kính ngoan ngoãn vô tình ngã vào trong lòng ngực của giáo bá.

Vị giáo bá chân dài này ngay lập tức ấn cậu thiếu niên đeo kính vào lòng, trầm giọng khàn khàn hỏi: "Ngực tôi sờ có đã không? Hả?"

Anh chàng đeo kính đỏ bừng mặt, luống cuống tay chân vội vàng nói: "Tôi tôi tôi xin lỗi! Tôi tôi tôi đứng dậy ngay!"

Tuy nhiên càng lo lắng, cậu ta càng không thể đứng dậy mà ngược lại còn vô tình ngã vào lòng ngực của bạn học chân dài thêm lần nữa.

Bạn học chân dài nhéo eo nam sinh đeo kính, cười như không cười nhìn khuôn mặt tuấn tú hồng hào của nam sinh đeo kính, sau đó cười nhẹ nói: “Đùi của tôi có phải ngồi thoải mái lắm đúng không? Không nỡ đứng lên như vậy à?”

Một công vô cùng lẳиɠ ɭơ.

Yến Tương Ly âm thầm dán nhãn cho cậu ta trong lòng, rồi quay người đi về phía cửa trước.

Lúc này, hành lang đã tụ tập rất nhiều nhóm công đưa vợ đi học, ấn vợ vào tường các thứ các thứ.

Đây là khung cảnh đặc trưng của trường học này vào mỗi buổi sáng, mãi đến khi tiếng chuông tự học vang lên mới có thể tan cuộc.

Yến Tương Ly thầm nghĩ, xem ra sau này cậu nhất định phải đến lớp học sớm hơn, ít nhất không thể bị chặn ở bên ngoài không vào được.

Bạn học trúc mã nhéo cằm cô vợ nhỏ nhà mình, cố chấp bá đạo ra lệnh: "Nếu không có sự cho phép của tôi, cậu không được nói chuyện với các bạn nam, đặc biệt là bạn cùng bàn của cậu! Cậu có nghe thấy không?"

Yến Tương Ly chột dạ mà xoay người nhìn trời.

Bạn cùng bàn tránh mặt đi, bất mãn nói: "Tại sao chứ? Nói chuyện với ai là quyền tự do của tôi mà!"

Trong mắt bạn học trúc mã hiện lên những cảm xúc phức tạp như cố chấp, hung ác nham hiểm, ghen tị, cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu ta quá đẹp trai, tôi không thích!"

Khụ khụ khụ.

Yến Tương Ly thẹn thùng sờ mặt.

Đây thực sự là một câu trả lời không thể tưởng tượng được, không ngờ vị bạn học trúc mã này lại khá thành thật.

Bạn cùng bàn trừng to mắt: “Cậu là đang ghen sao?”

“Đúng vậy, tôi đang ghen, cậu là của tôi, tất cả đều chỉ của một mình tôi.” Bạn học trúc mã dùng một tay ôm bạn cùng bàn vào lòng ngực, giọng nói rầu rĩ, có chút đáng thương như đang làm nũng: “Nếu không phải giáo viên không cho phép, tôi đã chuyển đến lớp của cậu từ lâu rồi, trở thành bạn cùng bàn của cậu, làm gì đến lượt tên đàn ông hoang đó chứ!"

Tên đàn ông hoang · Yến Tương Ly: “…”

Tuy rằng có hắc hóa cố chấp đến mức nào thì xét cho cùng thì cũng chỉ là một học sinh bị giáo viên nắm trong lòng bàn tay, chuyển lớp cũng không phải muốn chuyện là có thể tùy tiện chuyển được.

Ngoài ra, tôi cũng rất tò mò, hai người thực sự không nhìn thấy tôi sao? Tôi ở ngay chỗ cách trước mặt hai người một mét thôi, này, để tôi nói cho hai người biết, chỉ cần tôi duỗi tay ra thôi cũng có thể sờ đến mặt hai người đó.

Vì hành lang chật kín các bạn nam ôm nhau nên vô cùng chen chúc, Yến Tương Ly lùi rồi lại lùi, không thể không chen vào cùng bạn cùng bàn và học bạn trúc mã.

Bạn cùng bàn xoa đầu trúc mã, khẽ cắn môi, sau đó ghé sát vào tai trúc mã, giọng run rẩy nói: “Tôi có thể là bạn cùng bàn của bất cứ ai, nhưng tôi chỉ là trúc mã của một mình cậu.”

Thật xin lỗi tôi thật sự không phải cố ý nghe lén, chỉ là chúng ta cách gần nhau quá rồi.

Hai mắt bạn học trúc mã lập tức đỏ lên, cậu ta nâng cằm bạn cùng bàn lên, chậm rãi đến gần: “Bé cưng…”

Không phải chứ? Xung quanh nhiều người như vậy mà! Thật sự muốn hôn môi ngay bây giờ sao?

Yến Tương Ly khó chịu cả người quay lưng lại, sau đó lại đối mặt với các bạn học nam đang hôn nhau trên hành lang ở các khu dạy học phía xa.

“…”

Thật xin lỗi, tuy rằng mấy cậu đều rất đẹp trai, nhưng mà nhiều hình ảnh con trai hôn môi nhau như vật thật sự rất quỷ dị đó có được không hả?! Mắt tôi sắp mù đến nơi rồi!

Mí mắt Yến Tương Ly giật giật điên cuồng, cậu nhanh chóng lấy từ trong cặp sách ra một cuốn sách giáo khoa cơ học lượng tử mới mua, bắt đầu lật xem, mặc niệm: "Tôi là nhóc mù nhóc điếc, tôi là nhóc mù nhóc điếc."