Chương 10

Edit: Josel

Có lẽ là do đêm qua bị Yến Tương Ly “đe dọa” nên hôm nay thái độ của bạn học đầu đinh đối với bạn học nhân thê đã tốt hơn rất nhiều.

Yến Tương Ly cảm thấy rất vui mừng.

Đối xử với vợ mình tất nhiên phải dịu dàng và ân cần, suốt ngày trưng cái vẻ mặt đó để hù dọa ai hả, chỉ nhìn thôi cũng muốn đấm cho một phát rồi.

Buổi tối tan học về đến nhà, Yến Tương Ly đeo cặp sách trên lưng mệt mỏi nằm úp mặt xuống giường, giả vờ như mình là một xác chết.

Hôm nay cũng đang cố gắng hết sức để sống sót một mình trong thế giới BL.

Mẹ Yến đi ngang qua nhìn thấy, tự nhiên bước vào đá vào đôi chân dài của Yến Tương Ly: “Đi tắm nhanh đi, còn chưa thay quần áo mà đã nằm trên giường, có thấy bẩn không?”

“Dạ, giờ con đi tắm ngay đây.”

Yến Tương Ly bò dậy khỏi giường, thu dọn cặp sách, chợt nhận ra rằng mình đã để quên sách giáo khoa vật lý mới mua ở trường.

Cậu lập tức chộp lấy chùm chìa khóa chạy ra ngoài: “Mẹ ơi, con để quên sách vật lý ở trường rồi, con quay lại trường lấy đây.”

Mẹ Yến không vui kéo lấy cậu: "Quay lại cái gì mà quay lại, đã trễ thế này rồi còn chạy đến trường học làm gì, tâm thần à."

Yến Tương Ly kiên quyết nói: “Không được, trước khi đi ngủ không xem vật lý, con sẽ không ngủ được.”

“Không xem một đêm thì sẽ chết à.”

Ba Yến bước ra hòa giải: “Bỏ đi bỏ đi, để con đi lấy đi em.”

“Cảm ơn ba, con sẽ trở về ngay.” Yến Tương Ly chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Mẹ Yến khó chịu lải nhải: “Thằng nhóc này suốt ngày vật lý vật lý, em thực sự sợ nó sẽ hỏng não vì học hành mất, nó lấy đâu ra nhiều tế bào não để sử dụng như vậy chứ? Cũng không biết mệt sao, nhìn con trai nhà người ta xem, tuổi này đã bắt đầu lén yêu sớm rồi! Còn nó dứt khoát sống cả đời với vật lý luôn đi!”

Ba Yến ôm mẹ Yến, nhẹ giọng an ủi: “Con thích thì mình cứ kệ nó đi em.”

“Nó như vậy, đừng nói là con gái, đến con trai cũng sẽ không thèm thích nó.”

“Em đừng nói như vậy, nói không chừng lúc nào duyên phận đến thì sẽ đến, lỡ như nó gặp được tình yêu ở góc nào đó thì sao ha ha ha ha ha.”

“Còn gặp được tình yêu ở một góc nào đó nữa chứ, có quê mùa không hả, cười như đồ ngốc ấy… Em đang mắng anh đó mà còn cười nữa!”

……

Yến Tương Ly chạy ra ngoài không bao lâu, bầu trời đêm đột nhiên vang lên một tiếng ầm lớn, những hạt mưa khổng lồ không báo trước rơi xuống, lập tức xối lên đầu Yến Tương Ly.

Lại có vai chính nào đang tiến hành cốt truyện cao trào à?

Yến Tương Ly không còn cách nào khác nên đành phải trốn vào một con hẻm khuất, những ngón tay thon dài ngẫu nhiên vén tóc mái ướt dầm dề lên, để lộ vầng trán trắng nõn và đôi lông mày ba sâu thẳm.

Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng ồn ào náo động.

“Đứng lại! Không được chạy!”

Yến Tương Ly nheo mắt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm cực kỳ xấu.

Nhưng mà trước khi cậu kịp lặng lẽ trốn thoát, hai chiếc ô tô bất ngờ va chạm ở đầu ngõ, chặn đường thoát duy nhất của cậu lại.

Yến Tương Ly: “…”

Yến Tương Ly không nói nên lời, suy sụp trốn vào sâu trong ngõ tối, thầm mặc niệm trong lòng: “Không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi.”

Nếu sớm biết như vậy thì nên nghe lời mẹ đừng ra ngoài rồi. QvQ

Một người đàn ông loạng choạng bước ra khỏi chiếc xe ô tô bị tông phía trước, ngay sau đó có một nhóm côn đồ cầm gậy hi hi ha ha bước ra từ trên chiếc xe ô tô va chạm.

Đây là gì? Phiên bản hiện thực của thiếu gia yêu tôi sao?

Bọn côn đồ gõ gậy vào lòng bàn tay, hung hãn từng bước tiếp cận người đàn ông: "Ha ha, xem bây giờ mày còn chạy đi đâu được nữa!"

"Các người muốn bao nhiêu tiền, tôi đưa cho các người." Người đàn ông lảo đảo lùi lại phía sau, tuy rằng đang trong tình thế tuyệt vọng nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh và vững vàng, điều này khiến Yến Tương Ly lập tức có ấn tượng tốt với người đàn ông tạm thời vẫn chưa nhìn thấy mặt này.

Nhưng nếu hướng mà người đàn ông này đang lùi về không phải là nơi cậu đang núp thì càng tốt hơn!

“Tiền? Ha, bọn tao không phải vì tiền nên mới đến đây!”

Tên côn đồ cầm đầu cười khẩy, hai mắt lóe lên, hắn cầm đồ chơi trong tay lao về phía trước.

Hơi thở của người đàn ông đông cứng lại, vô thức chạy sâu hơn vào con trong hẻm.

Yến Tương Ly giữa mày nhảy dựng, hít hà một hơi.

Không phải, khoan đã ——

Yến Tương Ly không trốn kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông đột nhiên đâm thẳng vào trong lòng ngực mình.

Tiếng nhạc chợt vang lên từ khu dân cư đầu ngõ:

“Tình yêu đến nhanh như một cơn lốc ~

Không thể thoát khỏi, không thể trốn chạy ~

Anh không thể nghĩ nữa anh không thể nghĩ nữa ~

Anh không thể anh không thể anh không thể nghĩ ~”

Yến Tương Ly cúi đầu, nhờ vào ánh đèn mờ ảo của khu dân cư phía trên, cậu thấy người đàn ông trong lòng ngực cậu có làn da trắng như sứ, ngũ quan tinh xảo như một bức tranh sơn dầu, xương mày và sống mũi gần như là hoàn hảo, đôi môi mỏng lạnh lẽo được mưa xối ướt đến mức trắng bệch, trông mỏng manh và yếu ớt.

Đây là khuôn mặt kết hợp hoàn hảo vẻ đẹp của phương Đông với phương Tây.

Nhưng khiến người ta chú ý đến nhất chính là... đôi mắt xanh ngọc lục bảo trong trẻo như ngọc.

Đẹp quá.

Đồng tử của Yến Tương Ly hơi giãn ra.

“Tình yêu trôi qua nhanh như một cơn lốc ~

Không thể chịu đựng, anh cũng chẳng thể lẩn trốn ~

Anh không muốn nghĩ nữa anh không muốn nghĩ nữa ~

Anh không muốn anh không muốn anh không muốn nghĩ về em nữa ~”

Không phải, đêm hôm khuya khoắt mà nhà ai lại mở nhạc lớn tiếng như vậy hả! Không sợ bị khiếu nại gây mất trật tự nơi công cộng sao?!

Cùng lúc đó, Sở Hoài Khanh không cẩn thận đυ.ng vào trong lòng ngực Yến Tương Ly cũng giật mình, thế mà anh lại không phát hiện trong ngõ nhỏ còn có một người khác!

Yến Tương Ly lấy lại tinh thần, nội tâm chỉ có một suy nghĩ ——

Nhất định không thể để người đàn ông này nhìn thấy mặt mình! Nếu không cậu sợ người đàn ông này sẽ yêu mình mất!

Yến Tương Ly nhanh chóng xoay lưng cởϊ áσ khoác đồng phục ra che lên đầu.

Vì thế, khi Sở Hoài Khanh ngẩng đầu lên chậm một bước, thứ anh nhìn thấy là một đôi mắt đen như mực trong chiếc bánh bao màu xanh trắng.

Sở Hoài Khanh: “…??”

…………………

Josel: Công thụ bộ này xuất hiện đủ rồi á, Yến Tương Ly là công, Sở Hoài Khanh là thụ ạ!