Chương 8

Edit: Josel

Yến Tương Ly cứng ngắc giơ tay lên: "Thầy ơi, em có bạn cùng bàn rồi."

Lúc này thầy chủ nhiệm mới nhớ ra: "Ồ, đúng rồi, bạn cùng bàn của Yến Tương Ly bị bệnh nên xin nghỉ phép phải không? Phía trước còn trống một chỗ, vậy em ngồi phía trước đi."

Bạn học nhân thê vô thức ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt hung dữ của bạn học đầu đinh, cậu ta sợ đến mức nhanh chóng cụp mi xuống, lo lắng moi ngón tay.

Bạn học đầu đinh mang vẻ mặt lạnh lùng bước tới, tùy tiện nhét cặp sách vào học bàn, một tay đút túi một tay kéo ghế ra rồi ngồi xuống, tiếng vang rất lớn.

Bạn học nhân thê trộm liếc nhìn bạn học đầu đinh, thận trọng nói: "Chào cậu, tôi tên Nhậm Tề, còn cậu thì sao?"

Bạn học đầu đinh cũng không ngẩng đầu lên: “Xuân Cừu.”

Yến Tương Ly suýt chút nữa đã phun ra ngụm nước có ga tới.

Nhậm Tề thì thôi đi, còn Xuân Cừu, cậu nghiêm túc sao? Đây là khẩu âm của vùng nào thế? Thế giới này đặt tên còn có thể qua loa hơn được nữa không?

Cậu dám tin nếu không phải họ quá kỳ quái thì bạn học nhân thê tuyệt đối có tên là Nhân Thê.

"Xuân Cừu... Xuân sầu..." Bạn học nhân thê lẩm bẩm, nở một nụ cười ngượng ngùng và dịu dàng với bạn học đầu đinh: "Cái tên này thật đặc biệt, có chút lãng mạn."

Yến Tương Ly nghĩ thầm đúng là rất đặc biệt, nhưng thật ra là đầu đinh chứ không phải xuân sầu.

Bạn học đầu đinh hơi dừng lại một lúc, cau mày thiếu kiên nhẫn nói: "Nói vớ vẩn gì vậy? Phiền muốn chết!"

"Thật xin lỗi." Bạn học nhân thê xấu hổ cúi đầu, bỏ lỡ đôi tai đỏ bừng của bạn học đầu đinh.

Yến Tương Ly thở dài, bạn học đầu đinh, tôi này cậu cái này, cậu mà giữ cái thái độ này là không theo đuổi được vợ đâu.

Vì thái độ của bạn học đầu đinh không mấy thân thiện nên suốt buổi tối tự học, bạn học nhân thê đều vùi đầu vào việc học, không nói một lời nào với bạn học đầu đinh nữa.

Bạn học đầu đinh liếc nhìn bạn học nhân thê, bỗng cảm thấy bực bội không thể giải thích được, xoay bút cả một tiết.

Yến Tương Ly không có ý nghĩ gì khác, cậu chỉ muốn làm hai người này càng sớm ở bên nhau, như vậy thì phía trước và bên cạnh cậu đều an toàn.

Nhưng cả hai đều không nói gì, cậu cũng không thể ép họ nói chuyện, cậu chỉ có thể cầu nguyện trong lòng rằng thế giới BL này sẽ phát huy sức lực một chút.

……

Sau buổi tự học buổi tối, Yến Tương Ly lưu luyến dọn lại tất cả sách vở trên bàn của bạn cùng bàn, vô cùng tiếc nuối vì bạn cùng bàn của mình sao lại không bị ốm thêm mấy ngày nữa.

Cậu không có ý gì khác, cậu chỉ đơn giản là hy vọng bạn cùng bàn có thể phát triển mối quan hệ với ông chồng trúc mã của cậu ta, thực sự không phải cậu muốn chiếm bàn học của bạn cùng bàn.

Vì phải dọn dẹp hai mặt bàn nên Yến Tương Ly vô tình lãng phí thêm một chút thời gian, tất cả học sinh trong lớp đều đã rời đi trước khi cậu kịp nhận ra.

Bạn học đầu đinh nằm sấp trên bàn ngủ thϊếp đi rồi, bạn học nhân thê ngồi bên trong không ra được, lại không dám đánh thức bạn học đầu đinh, cậu ta túm lấy dây đeo cặp trên vai, bất lực đến mức mặt đỏ bừng.

Sau khi Yến Tương Ly dọn dẹp xong, cậu đứng dậy, sau đó đá vào ghế của bạn học đầu đinh như không có chuyện gì xảy ra.

Bạn học đầu đinh chợt tỉnh lại, suýt chút nữa đã bị hù chết, cậu ta không nói nên lời mà lau mặt một phen, sau đó đập bàn đứng dậy, quay người tức giận trừng mắt nhìn Yến Tương Ly: “Mẹ kiếp, cậu muốn chết à!”

Con ngươi Yến Tương Ly đen sâu bình tĩnh nhìn lại.

Không biết tại sao, khi chạm vào ánh mắt của Yến Tương Ly, cơn tức giận của bạn học đầu đinh đột nhiên biến mất, thậm chí còn trở nên hơi rụt rè.

Yến Tương Ly dùng giọng nói trầm ấm, lời nói trong trẻo, không cố ý tăng âm lượng mà lại có vẻ uy nghiêm, khiến người nghe vô thức cảm thấy rụt rè: “Bạn cùng bàn của cậu muốn ra ngoài.”

Bạn học đầu đinh vô thức nhìn cậu bạn cùng bàn bị mắc kẹt bên trong, nắm chặt quai cặp, cúi đầu không dám phát ra âm thanh, cậu ta đỏ mặt, đá văng ghế đi ra ngoài, lẩm bẩm: “Phiền.”

“Xin lỗi, tôi đi trước đây.” Bạn học nhân thê cảm kích liếc nhìn Yến Tương Ly, sau đó nhanh chóng chộp lấy cặp sách của mình rồi rời đi.

Yến Tương Ly nhẹ nhàng liếc nhìn cậu ta rồi rời đeo cặp sách lên rời khỏi lớp học.

Bạn học đầu đinh ngồi trong phòng học trống vắng, cậu ta nhớ lại ánh mắt Yến Tương Ly liếc nhìn mình lúc gần đi, càng nghĩ càng hoảng sợ.

Ánh mắt đó nhất định là muốn chém mình? Đúng không đúng không?

Nhưng cậu ta chỉ vô tình chặn đường bạn cùng bàn thôi mà, không cần thiết phải đến mức đó chứ!

Trên đường về nhà, Yến Tương Ly thở dài, tên ngốc to con này có thể đàng hoàng nói chuyện với vợ cậu ta được không, nếu mà có thể theo đuổi được vợ thì chỉ có thể nói mệnh của cậu ta mang vợ, ông trời ban miễn phí cho cậu ta.