Chương 29

Edit: Josel

Sở Hoài Khanh ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai của Yến Tương Ly, quan tâm hỏi: "Bạn học Yến, cậu sao vậy? Cậu không sao chứ?"

Yến Tương Ly đứng dậy một cái vèo, dịch sang một bên, tránh khỏi tay Sở Hoài Khanh đang chạm vào mình, cũng không nhìn anh: “Không sao, tòa nhà văn phòng ở ngay phía trước, tôi dẫn anh đi qua đó.”

Sở Hoài Khanh cụp mắt xuống liếc nhìn bàn tay đang giơ lên của mình, nhẹ nhàng mỉm cười rồi thu tay lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Một đường không nói chuyện.

Hai người vào tòa nhà văn phòng.

Yến Tương Ly đưa Sở Hoài Khanh vào thang máy, đang định đưa anh lên thì bị Sở Hoài Khanh ngăn lại.

"Cảm ơn cậu đã đưa tôi đến đây, tiếp theo tôi có thể tự mình đi lên." Sở Hoài Khanh dừng lại, anh nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt kỳ quái: “Tôi không biết tại sao, nhưng mỗi lần đi thang máy với một người đàn ông độc thân, thang máy luôn bị hỏng nên thường thì tôi luôn đi thang máy một mình hoặc đi cùng với đám đông.”

Sở Hoài Khanh nhìn Yến Tương Ly, hỏi: “Chắc cậu vẫn chưa có người yêu nhỉ?”

"Không có..." Yến Tương Ly hoàn toàn không hề phát hiện mình bị dụ nói ra chuyện này, cậu chỉ đang suy nghĩ, hiện tượng khó tin này nghe rất giống quy tắc sinh tồn của thế giới BL!

Tổng tài bá đạo sao? Đáng chết, gặp phải một điểm mù về kiến

thức rồi, chỉ đọc truyện vườn trường thôi thì chưa đủ, còn phải bổ sung thể loại hào môn thế gia nữa mới được.

“Vậy xem ra tôi chỉ có thể đi lên một mình thôi.” Sở Hoài Khanh nhìn vào mắt Yến Tương Ly, thẳng thừng không hề kiêng dè nói: “Chúng ta có thể trao đổi thông tin liên lạc không?”

Yến Tương Ly nheo mắt, lãnh khốc vô tình từ chối: "Không cần đâu, tôi nghĩ chúng ta hẳn là không có cơ hội gặp lại nữa."

Sở Hoài Khanh nhẹ hít hà trong lòng, vô tình quá đi thôi.

Nụ cười của anh vẫn không thay đổi, anh chớp mắt: “Vậy, nếu chúng ta thật sự gặp lại một lần nữa, cậu có thể cho tôi thông tin liên lạc của cậu không?”

Yến Tương Ly: “…”

Đáng giận, người đàn ông này quả nhiên rất xảo quyệt.

Yến Tương Ly há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện thì Sở Hoài Khanh đột nhiên tiến lên một bước, tiến lại gần chỗ cậu.

Giây tiếp theo, Sở Hoài Khanh duỗi ngón trỏ thon dài ra đưa tới trước mặt Yến Tương Ly, ra hiệu im lặng, chỉ cách môi Yến Tương Ly khoảng chừng một centimet.

Yến Tương Ly trợn to hai mắt, nhìn thẳng vào ngón tay trắng nõn trước mặt mình, như thể cảm nhận được luồng khí yếu ớt của hơi thở mình phả vào đầu ngón tay của Sở Hoài Khanh rồi bị bật ngược trở lại, cả người cậu dường như bị đông cứng lại, suýt chút nữa đã lác cả mắt.

“Trước tiên cậu đừng vội trả lời, chờ đến lúc đó chúng ta gặp mặt rồi tôi lại hỏi cậu một lần nữa.”

Sở Hoài Khanh nói xong, mỉm cười dùng ngón tay gõ nhẹ vào chóp mũi Yến Tương Ly một cái, sau đó bước vào thang máy, vẫy tay chào tạm biệt Yến Tương Ly rồi từ từ biến mất sau cửa thang máy.

Yến Tương Ly ngây ngốc đứng một lát, sau đó ngơ ngác đưa tay lên, sờ mũi, hai má đỏ bừng, cậu đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu, rối loạn xoa tóc.

Vừa rồi là gì? Quay phim truyền hình sao??

Yến Tương Ly vùi mặt vào trong khuỷu tay, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy và hai cái vành tai phiếm hồng, há miệng cắn vào cánh tay cậu.

Đáng giận thật, không hổ là vai chính của thế giới BL, lực sát thương quả nhiên không giống người thường! Hệ thống phòng ngự của cậu phải chịu đựng!