Chương 11

Edit: Josel

“Chúng nó cùng một nhóm! Xông lên cho tao!”

Tên côn đồ cầm đầu hét lên, cầm thứ đồ chơi trong tay, lao tới cùng một đám côn đồ.

Yến Tương Ly: Đừng tự tiện phân loại cho người ta có được không? Cậu chỉ vô tình đi ngang qua mà thôi!

“Cẩn thận — —!”

Sở Hoài Khanh đột nhiên hô lớn, một tay đẩy Yến Tương Ly ra.

Yến Tương Ly trốn tránh không kịp, cây gậy của tên côn đồ đã đánh mạnh vào bả vai của Yến Tương Ly, cú đánh khiến đầu Yến Tương Ly ù đi, sống lưng cậu lập tức nóng lên.

Sở Hoài Khanh đã bắt đầu đánh nhau với bọn côn đồ, mưa lạnh làm ướt áo sơ mi của anh, lớp vải mỏng bám vào cơ bắp thon gọn và duyên dáng của anh, làm nổi bật những đường cong tuyệt đẹp trên cơ thể anh.

Người đàn ông vung tay nhấc chân một cách uyển chuyển, đánh bọn côn đồ đến mức kêu cha gọi mẹ, nhìn thôi cũng biết là người có võ.

“Cậu sao rồi? Có bị gì không?” Sở Hoài Khanh bớt chút thời gian quay đầu lại quan tâm hỏi Yến Tương Ly.

Yến Tương Ly nhẹ nhàng nhúc nhích cánh tay, khẽ cau mày.

Má nó, đau chết cậu rồi! Không chịu được nữa! Cậu có thể chịu nỗi oan ức này sao? Cậu vừa mới học kỹ thuật vật lộn đó!

Ánh mắt của Yến Tương Ly hoàn toàn trở nên sắc bén, cậu nhắm chuẩn thời cơ, chỉ cần Sở Hoài Khanh đá văng người nào đó, cậu lập tức lao về phía trước, dùng kỹ năng vật lộn để ghìm người đó xuống đất, rút

thắt lưng của người đó ra trói lại.

Trong lòng Yến Tương Ly thầm đếm: Một tên côn đồ, hai tên côn đồ, ba tên côn đồ, bốn tên côn đồ...

Hai người một người đá, một người bị trói, giống như dây chuyền lắp ráp ở công trường, trong nháy mắt, một hàng tên côn đồ ngã xuống đất.

Yến Tương Ly mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cậu vẫn dựa theo màu sắc kiểu tóc của họ để sắp xếp thứ tự cho họ.

Lúc nhìn qua, thấy các màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím giống như cầu vồng.

Sở Hoài Khanh trợn mắt há hốc mồm nhìn Yến Tương Ly trói tên côn đồ cuối cùng như thể sắp gϊếŧ heo, còn vô cùng tức giận đá vào người tên đó một cái.

Tên này chính là người hồi nãy đập cậu một gậy.

Đáng chết, bây giờ cậu vẫn còn đau đây!

Sở Hoài Khanh thở ra một hơi, đi qua đó, nhẹ nhàng cười với Yến Tương Ly: “Cảm ơn, thân thủ không tệ.”

Yến Tương Ly nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của anh, giọng nói bị bóp nghẹt trong chiếc bánh bao lớn: “Không có, tôi chỉ biết mấy kỹ thuật vật lộn.”

Thuận tiện cũng đọc một số bộ bách khoa toàn thư về thắt nút.

Sở Hoài Khanh cau mày ho khan hai tiếng, trên mặt đỏ bừng dị thường, lễ phép nói: “Hôm nay thật sự xin lỗi, hình như cậu bị thương rồi, có thể để lại cho tôi thông tin liên lạc không? Hôm khác tôi nhất định sẽ đền bù cho cậu.”

Tâm cảnh giác của Yến Tương Ly nổi dậy.

Trong thế giới BL toàn dân này, chỉ cần mỉm cười một chút với một người đàn ông cũng có thể khiến đối phương rơi vào bể tình, chứ đừng nói đến hành động mờ ám như để lại thông tin liên lạc.

Nếu cậu thật sự cho đi, sợ là trong đầu người đàn ông này đến con cũng sinh xong rồi!

Mà khoan, đàn ông ở thế giới này có thể sinh con không nhỉ?

Để đề phòng, tốt nhất lúc về cậu nên tìm một số bộ truyện về sinh con đọc thử xem.

“Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Lúc này Yến Tương Ly là một cái đầu bánh bao trắng xanh vô cùng lạnh lùng, cậu lãnh khốc vô tình nhìn xuống người đàn ông trước mặt đang bị nước mưa xối vào dung mạo tươi đẹp, khép cửa trái tim giống như đang khép cái đầu cậu lại, nói: “Mưa to lắm, anh mau trở về đi, tôi đi đây.”

Nói xong, cậu cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.

Sở Hoài Khanh ngơ ngác nhìn bóng dáng của Yến Tương Ly, đôi môi bị đông lạnh đến mức trắng bệch, khàn giọng mở miệng nói: “Vậy cậu có thể cho tôi biết tên của cậu không?”

Yến Tương Ly hơi khựng lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước: "Cái tên cũng chỉ là một ký hiệu, có biết hay không cũng không quan trọng, tôi chỉ là một người qua đường bình thường mà thôi."

Có hơi trẻ trâu là như nào nhỉ?

Không sao cả, ngón chân của tôi nói nó đã quen rồi.

Mà ở nơi Sở Hoài Khanh nhìn không thấy, trong lòng Yến Tương Ly điên cuồng cầu nguyện ——

Đừng có té xỉu, đừng có té xỉu, đừng có té xỉu…

“Cậu…”

Cùng với một tiếng kêu yếu ớt, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh nghèn nghẹt của vật nặng rơi xuống đất.

Yến Tương Ly ngửa mặt lên trời nhắm chặt mắt lại, cuối cùng chỉ có thể chịu thương chịu khó quay trở lại, đỡ người đàn ông đang ngất xỉu trên mặt đất dựa vào người cậu, sau đó thấp giọng hỏi: "Anh ổn chứ? Anh thế nào rồi? Còn đứng lên được không?"

Làn da dính trên ngực cậu ẩm ướt và nóng bỏng, mang đến cho cậu cảm giác mãnh liệt về sự tồn tại của một người đàn ông khác, khiến toàn thân Yến Tương Ly cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.

Một người rõ ràng vừa rồi còn có thể đánh nhau, thân hình lại gầy đến kinh ngạc, khuôn mặt cũng xinh đẹp như vậy, rốt cuộc là lấy năng lượng từ đâu mà ra thế, thần kỳ quá.

Tại sao mặt lại đỏ bừng như lên cơn sốt thế, môi lại tái nhợt, trông có vẻ rất thảm thương.

Một người đáng thương như vậy, dù sao đi nữa cũng không thể nhẫn tâm ném anh ở lại cái hẻm ngỏ dơ bẩn này chịu mưa đúng chứ?