Bởi Vì Đùa Em Rất Vui

7/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô được biết đến là một sinh viên đại học, một người con gá xinh đẹp và có cuộc sống bình thường như bao cô gá khác. Nhưng cuộc sống của cô dần thay đổi từ ngày hắn xuất hi …
Xem Thêm

Trải qua cuộc sống ảm đảm ba năm trong trường cấp 3, đang xác định mình sắp thành một tân sinh viên đại học, mà Diêu Thì Đông đang buồn bực trong lòng đã lâu bây giờ chỉ có thể dùng hai từ “ thoải mái” để hình dung.

A ~~ đại học, bao nhiêu năm ở trường trung học là cái nôi rất đẹp trong mắt các học sinh!

Mà cô, ha ha ~~ đã đến lúc sẽ phải rời khỏi thiên đường này rồi!

Trong lòng cô vui sướиɠ đi tới cửa phòng học, nghiêng người nhìn vào bên trong, sau khi hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị bước vào phòng học, lại bị một cánh tay khỏe mạnh kéo về phía sau, cô mất thăng bằng, hung hăng lùi về phía sau vài bước.

"Cô bé, đi đường phải cẩn thận một chút chứ !" Cái tên đầu xỏ đã kéo nàng đó dùng giọng nói rất dễ nghe để nói.

Diêu Thì Đông nghe vậy, không khỏi có chút tức giận, nếu không phải là hắn kéo cô, cô làm sao có thể thiếu chút nữa sẽ té ngã được chứ!

Cô dùng sức kéo cánh tay mình trở về, ngẩng đầu nhìn đối phương đang nhìn mình chằm chằm. Hừ! Đừng tưởng rẳng dùng giọng nói dễ nghe thì cô có thể tha cho hắn, cô sẽ không bỏ qua….

"Cô bé, làm sao vậy? Trên mặt anh dính cái gì hả?” Đường Ẩn Khiêm mặt mày hớn hở, cho dù đến giờ phút này đàn em lớp dưới nhìn thấy bộ dạng hắn như một ác ma.

"A. . . . . ." Diêu Thì Đông vất vả lắm mới lấy lại được giọng nói của mình, đồng thời thở dốc vì kinh ngạc.

Trời ạ! Trời ạ, trời ạ, trời ạ! Trên thế giới này tại sao lại có người đẹp trai như vậy chứ? Giống như ác ma trong “ Lord of the Rings” vậy – Legolas.

"Em có ổn không vậy?" Đường Ẩn Khiêm phong độ rất tốt, đối với những ánh mắt ngưỡng mộ kia sớm đã thành thói quen rồi.

"Em không sao." Cô hưng phấn lắc đầu, giương đôi mắt trong sáng của mình nhìn hắn chằm chằm, giống như một kẻ háo sắc vậy.

"Em không việc gì là tốt rồi, à đoàn trường ta đang tìm kiếm đoàn viên, vậy em có hứng thú không?” Đường Ẩn Khiêm đưa ra nụ cười rất chuyên nghiệp.

"Vậy cho em hỏi là loại gì vậy?” cô tin tưởng vào tài năng của các anh chị khóa trên nếu tham gia nhất định là rất sôi nổi, rất có tinh thần đoàn trường!

"Đoàn trường chúng ta…. Chủ yếu hoạt động về lĩnh vực nghệ thuật, em thích xem phim sao?” Đồng thời nhìn cô với ánh mắt mê người.

Diêu Thì Đông vui như mở cờ trong bụng, đôi tay đặt ở trước ngực tạo thành chữ thập, bộ dạng rất tôn sùng.

"Em rất thích xem chiếu bóng!” Nhất là “Lord of the Rings” cô đã xem đi xem lại không dưới hai mươi lần rồi.

"Hả?" Đường Ẩn Khiêm nhếch mày, trong mắt thoáng qua một tia quỷ dị “Vậy thì tốt quá, anh quả nhiên không nhìn lầm người, đoàn trường chúng ta đang cần một quản lý, vậy em có muốn tham quan một chút không?”

"Vậy thì cho em xem thử một chút.” Cô gật đầu như băm tỏi, đôi mắt trong suốt lóe lên.

"Được, được, học trưởng nhất định sẽ tin em có thể đảm nhiệm tốt vai trò của mình, không làm cho anh phải thất vọng!” Đường Ẩn Khiêm nói xong lại đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô, giống như đang vỗ đầuu một chú cún nhỏ.

“ Học trưởng, em tuyệt đối sẽ không để cho anh thất vọng đâu.” Diêu Thì Đông rất trịnh trọng giơ tay phải lên thề.

Vẻ mặt cô nghiêm túc đến nỗi khiến cho Đường Ẩn Khiêm thiếu chút nữa bật cười, nhưng hắn kìm chế lại. Nhìn bộ dạng thề thốt của cô, nếu như ở thời kỳ cổ đại, có lẽ là một lòng trung thành như võ sĩ!

"Trước hết em hãy điền vào đơn xin kết nạp đi!” Rèn sắt khi còn nóng, hắn vội vàng lấy con dấu tự chế tạo và bút ở sau lưng đưa cho cô.

Diêu Thì Đông đang muốn viết, ánh mắt liếc thấy thầy giáo đã vào phòng học, cô lại khẩn trương hơn, hốt hoảng ghé đầu vào phòng học, vội nói: “Học…..Học trưởng, anh học ở phòng nào? Em sẽ trả lại bút cho anh?”

"Không sao, anh sẽ không ngại, em cứ giữ lấy từ từ viết đi”. Đường Ẩn Khiêm rất kiên trì muốn cô viết xong.

Diêu Thì Đông không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe lời viết cho xong , sau khi viết xong, cô như trút được gánh nặng thở một hơi, “Học…Học trưởng, em viết xong rồi,em….muốn vào lớp.”

“Được rồi!” hắn cúi đầu liếc nhìn qua bảng khai, nhìn đến tên cô “Thì Đông, sau khi làm thủ tục nhập học xong xuôi khi được nhận thì đến núi sau rừng thông tìm anh, bên kia là văn phòng đoàn chúng ta.”

Diêu Thì Đông gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên, hắn gọi tên cô!

"Được rồi, nhanh vào thôi! Nếu không thầy giáo sẽ tức giận.” Hắn nhẹ giọng thúc giục.

Diêu Thì Đông lúc này mới tỉnh mộng, hốt hoảng nhìn hắn nói xin lỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên dưới cái nhìn của các học viên khác đang vào phòng, cố tìm một chỗ trống cho mình.

Vừa ngồi xuống ghế, một cô gái nhìn rất có các tính liền chủ động bắt chuyện với cô.

"Này! Chào bạn, mình tên là Dương Khải Ca, Dương trong cây Dương, Khải trong chiến thắng, Ca trong ca hát, còn bạn?”

"Mình…...Mình là Diêu Thì Đông, họ Triệu, Thì trong cây hoa thì, Đông trong mùa đông.” Diêu Thì Đông tính cách từ trước đến giờ đều ngại người lạ, cho nên khi có người chủ động nói chuyện với cô, cô cảm thấy rất vui.

"Chà! Tên của bạn rất hay!” Dương Khải Ca khoa trương nói. “Trời ạ, người con trai vừa rồi là bạn trai cậu hả?” Đôi mắt gian tà nhìn Diêu Thì Đông.

"Không. . . . . . Không phải đâu! Đấy chẳng qua. . . . . . Chỉ là đàn anh khóa trên thôi, anh ấy…….anh ấy ở đoàn trường đang tìm đoàn viên, hỏi xem mình có hứng thú hay không thôi mà…..” Cô lắp bắp giải thích.

"Bạn đối với chuyện “đoàn trường” rất có hứng thú sao?” Dương Khải Ca vui vẻ nói, có chủ ý nhấn mạnh hai từ “ đoàn trường”.

"Sao bạn biết?” Diêu Thì Đông ngạc nhiên hỏi.

"Nếu không sao bạn còn đứng đó nửa ngày chứ, khôn mặt còn đỏ lên như tôm luộc nữa?” Dương Khải Ca che miệng cười trộm, tại sao lại có người đơn thuần như vậy, ngay cả lời nói dễ hiểu như vậy mà nghe lại không thể hiểu được.

Diêu Thì Đông lúc này mới hiểu được ý của Dương Khải Ca, vừa xấu hổ vừa vội vàng giải thích, “ Không……Không phải như vậy đâu, chỉ là tớ rất thích xem phim cho nên mới…..”

"Hì, đừng xem là thật! Tớ chỉ nói đùa thôi!” Dương Khải Ca phẩy tay cười một cái. Thật thú vị, không ngờ cô tưởng là thật.

"Khụ, tôi, hai bạn học kia, mới vào học đã kết bạn, thật sự ta rất vui cho hai người, nhưng không cần vui mừng đến nỗi phấn khích như vậy!” Hai người nói chuyện âm thanh to đễn nỗi gây cả sự chú ý của thầy giáo.

Diêu Thì Đông bây giờ mới phát hiện mọi ánh mắt của mọi các bạn trong lớp đều tập trung lên hai người, cô lập tức xấu hổ cúi đầu, mà Dương Khải Ca vẫn không để ý.

"Ai, cậu thật sự muốn tham gia vào đoàn trường hả?” Vì không muốn cho Diêu Thì Đông lúng túng, Dương Khải Ca cố ý hạ thấp giọng đổi chủ đề.

"Ừ! Tớ đã viết xong đơn và đưa cho học trưởng rồi.” Diêu Thì Đông đàng hoàng nói.

"Cái gì? Làm sao lại gấp như vậy chứ, tại sao cậu lại không đi quan sát tình hình đoàn trường một chút đã, lỡ như hối hận thì làm thế nào?”

"Không đâu, cùng lắm chỉ về nghệ thuật thôi!” Cô hoàn toàn tin tưởng học trưởng. Trời ạ! Cô muốn nhanh tan lớp để đến xem trai đẹp một chút!

Rất đẹp trai, hắn thật sự rất đẹp trai, không ngờ hoàng tử trong truyện cổ tích là có thật.

Tâm tình Đường Ẩn Khiêm rất tốt, hắn ngâm nga bài hát rồi trở lại văn phòng đoàn, vui mừng đưa bản đăng ký cho đàn em khóa dưới.

Nhìn thấy đơn xin ra tham gia đoàn, học đệ vừa mang theo ánh mắt vui mừng vừa sùng bái nói: “Không hổ danh là học trưởng, vừa xuất chiêu quả nhiên không giống bình thường.”

"Ha ha! Đương nhiên rồi! Bằng ánh mắt và giác quan thứ sáu, anh có thể biết được là kiểu người gì.” Đường Ẩn Khiêm kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, cười hai tiếng.

"Học trưởng quả nhiên anh minh, em sẽ lập tức cất vào tủ hồ sơ.” Văn thư đoàn trường lập tức chạy đến trược máy tính Key-in, đang muốn cất vào nhưng càng nhìn càng cảm thấy là lạ.

"Làm sao vậy?" Một đoàn viên khác nhìn vẻ mặt buồn bực của hắn, đến gần hỏi.

Thêm Bình Luận