Chương 49: Cưỡi lên người anh

Lương Yên phồng má không trả lời, cô ném que kem vào thùng rác, giọng nói bay xa theo tiếng bước chân đi về phía trước: “Tạ Tư Toàn, tớ đi chọn một quả bóng chuyền cho hai người chúng ta trước, cậu ăn xong thì mau chóng qua đây nhé.”

“Ừm.” Tạ Tư Toàn gật đầu trong khi ngậm kem trong miệng, trong lòng tự hỏi từ khi nào Lương Yên trở nên quan tâm đến một vấn đề nhỏ như vậy.

Thật ra ngay cả chính Lương Yên cũng không rõ mình đang nghĩ cái gì, rõ ràng ban đầu chính cô là người muốn cô và anh trở thành người xa lạ ở trường, lúc trước ngầm đồng ý để cha sắp xếp anh ở cạnh phòng mình đã là thỏa hiệp lớn nhất rồi, có lẽ do buổi sáng nên sợi dây kia mới thả lỏng.

Nhìn bóng người cao lớn kia, Lương Yên đột nhiên hiểu ra đôi chút, anh muốn dùng đạn bọc đường lấy lòng cô, để cô nói nhiều lời tốt đẹp về anh trước mặt cha cô phải không?

Hừ, xin lỗi nhé, con đường này không thông được đâu. Cô không những không chỉ không nói tốt về anh mà cô còn nghĩ cách tìm ra khuyết điểm của anh, phóng đại chúng lên, sau đó báo cáo với cha, nói không chừng có thể đuổi anh đi.

Nghĩ đến đây, Lương Yên nheo mắt lại, cô không tin Trần Thức là một người hoàn hảo, chắc chắn anh có bí mật gì đó mà người ta không biết.

Ngoại trừ việc học ra thì năng lực của Lương Yên rất giỏi, tối hôm đó, sau khi tắm xong, tóc chỉ mới khô được một nửa thì cô đã đứng trước cửa phòng của Trần Thức.

Nếu muốn tìm ra bí mật của địch thì điều đầu tiên là phải tạo được lòng tin. Cho nên, vì để giảm bớt những quy tắc mà mình đặt ra tối hôm qua, Lương Yên đã cầm một ít kem gõ cửa phòng Trần Thức.

Đương nhiên, nhãn hiệu và vị kem là loại cô thích ăn.

“Cậu làm xong bài tập vật lý hôm nay chưa? Tôi có một vấn đề không hiểu, muốn nhờ cậu giảng.”

Lương Yên đưa món quà tượng trưng cho tình bạn tốt vào tay anh, rồi nhanh chóng lướt qua người anh, đôi mắt xinh đẹp của cô bắt đầu cẩn thận đánh giá phòng anh mà không hề che giấu chút nào.

Phòng của Trần Thức rất sạch sẽ và ngăn nắp, cạnh cửa sổ có một chiếc bàn gỗ, lưng ghế không có gì, không giống như Lương Yên, trên ghế luôn treo những dây treo nhỏ và cả quần áo.

Màn hình máy tính trên bàn đang bật, bên cạnh là một chồng sách bài tập và đề thi, hình như anh vừa mới làm xong bài tập, đang chuẩn bị bật máy tính để thư giãn một lúc.

Cánh cửa đóng lại, Trần Thức đi đến cạnh bàn học, sau đó nhìn Lương Yên đang ngồi một bên đưa hai que kem qua.

“Câu nào?”

“À…” Lương Yên lúng túng trong giây lát, cô liếc nhìn đề thi trên mặt bàn học của anh, nhanh chóng chọn ra một câu hỏi, “Là câu tính tổng động năng bị mất trong quá trình A và B chạm nhau.”

“Là câu hỏi thứ hai từ dưới lên trong đề.” Vì để tăng cao tính xác thực cho câu hỏi của mình, Lương Yên bổ sung thêm một câu.

Trần Thức nhìn ra ý định của cô không phải hỏi bài, mặc dù không biết tại sao Lương Yên đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng anh vẫn đặt một tờ giấy gần chỗ cô ngồi, cầm bút chuẩn bị viết.

“Chờ đã!” Lương Yên đột nhiên đứng dậy, cúi người lại gần, chống tay lên bàn, lòng bàn tay đỡ cằm, tay còn lại cầm kem, ăn một miếng, “Được rồi, cậu giảng đi.”

Nói xong, cô ra vẻ như mình đang chăm chú lắng nghe, mắt cụp xuống nhìn tờ giấy trên tay anh.

Mùi hương của cô gái sau khi tắm quanh quẩn chóp mũi của Trần Thức, một giọt nước dần ngưng tụ trên đuôi tóc đen ướt của cô, khi rơi xuống, nó tích tụ trên vạt phông trắng tinh của anh.

Yết hầu của Trần Thức run lên, khi ánh mắt rời khỏi hai vết thẫm màu kia, anh chợt nhớ tới một hình ảnh tương tự.

Đó là kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, anh vừa mới tìm được công việc gia sư đầu tiên, mỗi lần trước khi đến địa điểm dạy học, anh đều xem trước toàn bộ đề thi, cũng như tổng kết các kiến thức cần sử dụng.

Ngày hôm đó cũng như vậy, lúc đó Lương Yên lặng lẽ đến bên cạnh anh, đặt đôi bàn tay lạnh lẽo của cô vào cánh tay ấm áp của anh, sau đó chui vào vòng tay anh khi anh ngước mắt lên nhìn cô.

“Câu hỏi này có vẻ khá khó!” Lương Yên quay đầu nhìn anh, mái tóc của cô dính chặt vào da anh.

“Phải làm như thế nào?” Cô nắm chặt tay anh, nghiêm túc hỏi.

Thấy cô hứng thú, Trần Thức lấy giấy bút, anh ôm cô vào lòng, bắt đầu giải thích: “Mấu chốt của câu hỏi này là bảo toàn động lượng, ném theo phương ngang và chu vi của hình tròn…”

Nhưng chút hứng thú nho nhỏ này của Lương Yên hoàn toàn bị gián đoạn khi anh đọc đến câu hỏi thứ hai.

“Trần Ngôn, vừa rồi em ăn kem.” Cô dùng bàn tay lạnh ngắt chạm vào má anh, “Anh đoán xem em ăn vị gì?”

“Vị gì?” Trần Thức đặt bút xuống, một tay ôm cô, một tay đẩy chiếc bút trên mặt bàn vào trong.

Cô gái trong lòng ngực không trả lời, như thể cô đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi. Cô cười ranh mãnh, sau đó vòng tay qua cổ anh, người hướng về phía trước: “Anh thử một lần rồi sẽ biết!”

Sau đó, việc dạy học và chuẩn bị bài học ngày hôm đó bị gián đoạn, Trần Thức nếm được vị ngọt trong miệng cô, còn Lương Yên thì cưỡi lên người anh, nuốt chửng cả người anh.

“Trần Thức?” Lương Yên khua nửa que kem còn lại trước mặt anh, “Mau giảng bài đi!”

Thoát khỏi suy nghĩ xa xôi, Trần Thức nhìn khuôn mặt ngây ngô trước mặt, anh hít một hơi thật sâu.

Anh phát hiện dường như ở độ tuổi nào thì mình cũng không hề có chút sức chống cự nào đối với Lương Yên.