Chương 50: Cho tôi xem điện thoại của cậu

Đề thi của Trần Thức rất sạch sẽ, ngoài các bước giải tính toán, trôi chảy thì không hề có những nét vẽ dư thừa.

Những kiến thức vật lý từng học đối với anh không quá khó, cho nên không mất quá nhiều thời gian để hoàn thành. Nhưng nếu muốn giải thích rõ ràng cho Lương Yên, người vẫn còn đang là học sinh cấp ba thì vẫn phải bắt đầu từ đầu.

Bút bi viết những kiến thức quan trọng trên giấy, Lương Yên nhìn ngón tay mảnh khảnh đang cầm bút của anh, bên tai có thể nghe thấy tiếng bút sàn sạt trên giấy.

“Cậu có thể sử dụng công thức này cho câu hỏi thứ nhất và thứ hai, cho nên thông tin chính của câu hỏi nằm trong câu này.”

Ngòi bút nằm dưới những chữ viết in bằng mực, Lương Yên trông như một học sinh ngoan ngoãn, nhỏ giọng nói theo đường vẽ ngang của anh, “Tốc độ của A khi nó di chuyển dọc theo đường vòng cung hình bán nguyệt đến điểm C khi vận tốc của nó bằng 0.”

Ba câu hỏi không ảnh hưởng gì đến nhau, tính đúng đắn của câu trả lời cho hai câu hỏi đầu tiên không ảnh hưởng đến việc trả lời câu hỏi cuối cùng. Vì vậy vừa nói xong, Lương Yên đã nhanh chóng phản ứng lại, đây là điểm dừng chân của vấn đề.

“Giả thiết vận tốc của A trước khi va chạm là Vo đúng không?” Trong vô thức, cô thực sự bước vào trạng thái đặt câu hỏi.

Nhìn thấy khóe miệng anh khẽ cong lên, Lương Yên biết mình trả lời đúng, sau khi Trần Thức viết xong hai định luật bảo toàn động lượng và bảo toàn năng lượng, cô nóng lòng cầm chiếc bút bi kia, bắt đầu tính toán theo công thức.

Sau khi viết chữ R cuối cùng của đáp án, Lương Yên mở ra bước làm bài bị anh chặn lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngửa lên, thỉnh thoảng gật đầu hài lòng, anh chỉ cảm thấy nếu sau lưng Lương Yên có một cái đuôi có thể biểu lộ cảm xúc thì lúc này chắc chắn nó sẽ dựng lên cao.

“Trần Thức, cậu rất giỏi trong việc giảng bài!” Lương Yên quay đầu, nheo mắt nhìn anh.

“Sau này cậu muốn làm gì? Làm giáo viên sao?”

Ánh mắt của Lương Yên dõi theo đôi mắt đen của anh, cô nhìn vào sống mũi của anh, cuối cùng dừng lại ở đôi môi hơi mím của anh.

Đẹp trai như vậy thì sẽ không có ai nghiêm túc nghe anh giảng bài nếu anh trở thành giáo viên!

Nghĩ đến đây, Lương Yên quay người lại, cầm chiếc bút bị trên bàn nghịch cho đỡ chán.

“Bác sĩ.”

Nghe thấy câu trả lời của anh, Lương Yên sửng sốt một lúc, nhưng cô nhanh chóng nghĩ đến nghề nghiệp của cha Trần Thức, lần đầu tiên cô ngừng nói và không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào khác.

Cha của Trần Thức đột ngột qua đời trên bàn mổ do làm việc quá sức. Mặc dù cô không thích Trần Thức nhưng cô cũng sẽ không vô lễ đến mức đâm vào vết thương chưa lành của anh.

Chủ đề khiến Lương Yên hoạt bát im lặng, cô đảo mắt, nhìn thấy chiếc điện thoại anh đặt trên bàn.

Đó là một chiếc điện thoại Android không quá cũ, chiếc mà Lương Yên đã sử dụng một thời gian, ban đầu Lương Chấn Hoa lo Trần Thức không có điện thoại thì sẽ bất tiện khi liên lạc nên định mua cho anh một chiếc Apple mới, nhưng cuối cùng lại bị Trần Thức uyển chuyển từ chối, loanh quanh thế nào lại dùng chiếc điện thoại không mấy phổ biến này.

Mà điều khiến Lương Yên thực sự quan tâm không phải là chiếc điện thoại mà là những tin nhắn chưa đọc hiển thị trên màn hình.

Thanh thông báo màu trắng hiển thị thông báo tin nhắn từ nhóm QQ liên tục gửi tới.

“Điện thoại của cậu có rất nhiều thông báo tin nhắn, cậu không định đọc sao?”

Trần Thức liếc nhìn thanh thông báo vẫn đang nhấp nháy, anh cầm điện thoại lên, vuốt màn hình rồi bấm vào tin nhắn nhóm, gần như không đọc, vuốt một lúc liền tắt đi, nhanh chóng úp điện thoại lên bàn.

Động tác này nói lên rất nhiều điều.

Lương Yên hoàn toàn bị khơi dậy dứng thú.

“Nhóm lớp thông báo gì sao?” Cô không cầm theo điện thoại cho nên hỏi câu này là một khởi đầu rất hợp lý.

Trần Thức đẩy điện thoại ra xa, cầm cây bút cô đặt ở bên cạnh, xoay tròn, “Ừ, cũng không có chuyện gì quan trọng.”

Giọng nói của anh trầm thấp, nói rất nhanh, rõ ràng anh muốn tránh chủ đề này. Nhưng Lương Yên sẽ không bỏ qua cơ hội nắm thóp anh một cách dễ dàng như vậy, ngay khi Trần Thức nhìn thấy tia sảo quyệt mà anh quen thuộc lóe lên trong mắt cô thì Lương Yên đã giơ chân bắt chéo qua đầu gối của anh, cơ thể nghiêng qua đó với lấy điện thoại.

“Để tôi xem bọn họ nhắn cái gì.”

Nói xong, cô mở khóa điện thoại dựa theo ký ức của bản thân.

“Bọn họ không nói gì cả.” Trần Thức vẫn đang phủ nhận, cũng nhân lúc Lương Yên ngước mắt nhìn, anh nhanh chóng rút chiếc điện thoại ra khỏi tay cô.

Lương Yên vốn đã lúng túng khi đứng dựa vào đùi anh, lúc này bị anh dùng lực giật lại chiếc điện thoại, chân cô loạng choạng, ngã vào lòng ngực anh.

Cô hơi tức giận, mím môi nhìn Trần Thức, giống như muốn tuyên bố khi nào nhìn thấy tin nhắn thì cô mới bằng lòng bỏ qua.

“Trần Thức, cho tôi xem điện thoại của cậu!”

Trần Thức cau mày, nghĩ cách từ chối để cô kết thúc chủ đề này.

“Lương Yên…”

Nhưng anh còn chưa nói xong thì Lương Yên đã xoay người chộp lấy con chuột trên bàn, bật màn hình máy tính, nhanh chóng chuyển con chuột vào biểu tượng chim cánh cụt nhấp nháy ở góc dưới bên phải, định kiểm tra tin nhắn bằng máy tính.

Tay cô di chuột rất nhanh, Trần Thức còn chưa kịp ngăn cản thì hộp thoại tin nhắn nhóm trên QQ đã hiện lên.