Chương 47: Vậy cậu đút cho tôi uống đi

Chuông chuẩn bị vào tiết một vang lên, Lương Yên cất mấy cái tai nghe trên mặt bàn vào túi, sau đó cầm sách lên, định đi về chỗ ngồi của mình mà không quay đầu lại.

Nhưng Trần Thức và Từ Tử Nhu ngồi ngay đằng sau, cho dù không cố ý nhìn thì cũng sẽ lơ đãng nhìn thấy hai người họ. Ánh mắt rơi vào khuôn mặt không có cảm xúc của chàng trai trẻ, nụ cười tươi kia của anh chợt hiện lên trong đầu cô.

Hừ, ngồi cùng bàn với Từ Tử Nhu vui đến thế sao?

Lương Yên tức giận nghĩ, khi đi ngang qua ghế sau, cánh tay của cô cố tình va vào chồng sách nhô ra ngoài.

Những cuốn sách vốn được đặt cố định lần lượt trở lên như những tấm bài, các góc của cuốn sách đột nhiên thụt vào trong.

Lương Yên xấu tính tiêu sái bỏ đi, nhưng Trần Thức nhìn đống sách lộn xộn, rơi vào trầm tư.

Từ phản ứng của Lương Yên khi nói về mấy chiếc tai nghe đó, có thể nhìn ra cô vốn không thuộc về thế giới này, mà từ hôm qua đến bây giờ, mọi chuyện diễn biến gần như giống với những gì hai người từng trải qua. Cô không thích anh, ban đầu luôn nghĩ cách tránh mặt anh ở trường.

Lo lắng không biết khi nào mình với trở lại thế giới thực, anh không biết Lương Yên ở thế giới kia hồi phục như thế nào. Trần Thức siết chặt cây bút trong tay, anh nhận ra điều duy nhất anh có thể làm bây giờ chính là không bao giờ buông tay Lương Yên.

Hãy cho…Cho anh một cơ hội nữa, anh sẽ không để cô trở thành vợ của người khác, càng không để cô chịu uất ức, dù chỉ một chút.

“Trần Thức, cậu đừng để ý, Lương Yên là như vậy đấy, lúc nào cũng bày vẻ mặt kiêu ngạo.” Từ Tử Nhu đưa tay ra, giả vờ sắp xếp lại những cuốn sách lộn xộn giúp anh, “Nhà cậu ấy rất giàu, vì thế cậu ấy mới xem thường người khác.”

Trần Thức lặng lẽ giơ tay ngăn tay của cô ta, nhìn đối phương, “Thật sao?”

“…Đúng, đúng vậy.” Ánh mắt của anh khiến Từ Tử Nhu xấu hổ, cánh tay lúng túng dừng lại ở giữa không trung không biết phải làm sao, cuối cùng, cô ta giận dỗi thu tay về, dường như muốn tăng thêm độ tin cậy cho lời nói của mình nên bổ sung thêm, “Mọi người đều nói như vậy…”

Hai tiết học đầu tiên vào buổi sáng trôi qua khá nhanh, khi tiếng chuông reo, học sinh trong lớp vươn vai, nối đuôi nhau đi ra ngoài, Lương Yên đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, đến chỗ Tạ Tư Toàn, khi đi ngang qua Trần Thức, cô nhét tờ giấy trong tay vào lòng bàn tay anh.

Trần Thức mở ra, trên đó viết một câu ngắn gọn, cô bảo anh đợi cô ở góc hành lang phía Tây.

Không biết vì lý do gì mà Lương Yên, người luôn kiêu ngạo đã tự mình phá vỡ ranh giới mà cô đặt ra trong vòng chưa đầy một ngày

Trần Thức mỉm cười gấp tờ giấy lại, nhét vào túi, khi ngẩng đầu nhìn, anh chỉ nhìn thấy tóc đuôi ngựa đung đưa từ bên này sang bên kia đã biến mất ở góc tường.

Giờ giải lao giữa giờ không quá dài, nửa tiếng còn lại là giờ hoạt động tự do, cho nên nhiều người không lựa chọn ở lại mà sẽ ở căn tin một lúc. Cũng chính vì vậy mà Trần Thức mới có đủ thời gian để tránh mặt những người khác mà quay về lớp, sau khi ăn sáng xong, anh bình tĩnh đi đến hành lang phía Tây đợi cô.

Bánh mì Lương Yên mua vội ở cửa hàng tiện lợi vào buổi sáng có vẻ không hợp khẩu vị của cô, nó được đặt ở góc bàn của Tạ Tư Toàn trong suốt hai tiết học, nhưng cô không hề có ý định ăn nó.

Trần Thức cụp mắt, nhìn thoáng qua bữa sáng trong túi, anh đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể để cô ngoan ngoãn ăn bữa sáng.

Góc hành lang phía Tây là khu vực tập trung văn phòng lãnh đạo của trường, bình thường rất ít người qua lại, chưa kể đây là khoảng thời gian hiếm hoi để học sinh nghỉ ngơi và thư giãn, hành lang ngắn như một rào chắn tự nhiên, ngăn nhặn những tiếng cười đùa ồn ào.

Ngay khi Trần Thức bước lên viên gạch đầu tiên trong khu vực yên tĩnh đó, góc áo của anh bị một lực mạnh kéo lại. Ánh sáng nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để anh dừng lại.

“Ở đây.” Lương Yên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía sau, đảm bảo không ai chú ý mới hạ tay xuống, quay lại tư thế hướng mặt vào tường.

“Cậu cố ý quay lại lấy cái này cho tôi à?” Cô liếc nhìn túi giữ nhiệt trong tay Trần Thức, nhất thời quên mất mục đích thực sự mình gọi anh tới đây.

“Ừ.” Trần Thức thành thật trả lời, thấy cô có hứng thú với bữa sáng, anh mở túi giữ nhiệt ra, giống như người bán rong mời chào khách hàng đến xem đồ.

“Muốn thử không?” Anh nhìn hộp cơm màu hồng kia, “Dì Vương làm món trứng nướng và ba chỉ cuộn rau ăn rất ngon.”

Lương Yên, người từ sáng đến giờ chưa ăn gì hơi kích động, cô mím môi, không muốn anh nhìn thấy mình bị đồ ăn thu hút, cô nhìn xung quanh, cố ý hỏi lại: “Trong bình này có gì? Tôi không uống sữa bò nóng đâu.”

Đôi môi hồng hào của cô mím lại, dường như Lương Yên nhớ tới mùi sữa bò nóng, cô ghét bỏ đầy túi giữ nhiệt trong tay anh, “Sữa bò nóng quá tanh, tôi không muốn uống.”

“Không phải sữa bò.” Trần Thức lấy bình giữ nhiệt ra, vặn nắp, chứng minh với cô, “Là sữa đậu nành, vẫn được nóng.”

Mùi đậu êm dịu và hơi nóng bốc ra từ bình giữ nhiệt, Lương Yên cầm bình giữ nhiệt từ trong tay anh, cô nhăn mặt, ngửi thật kỹ.

Sau khi xác nhận đó thực sự là sữa đậu nàh, cô thổi sữa đậu nành thơm phức, chuẩn bị uống một ngụm sữa thơm lừng đang không ngừng kí©h thí©ɧ vị giác của cô.

Nhìn thấy đôi môi hồng hào sắp chạm vào miệng bình, Trần Thức vội vàng giơ tay cầm thân bình, ấn nó xuống.

“Đổ vào đây rồi uống đi.” Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lương Yên, anh nghiêng bình giữ nhiệt, đổ vào trong cốc nhỏ bằng lòng bàn tay, “Cốc sẽ không nóng.”

Cánh cửa cách đó không xa hé mở, trước khi bóng người hoàn toàn đi ra ngoài, Lương Yên đã tiến lên một bước, sau đó ngửa mặt lên, nhẹ nhàng nói, “Vậy cậu đút cho tôi uống đi.”