Chương 46: Thế giới song song

Cơn bão trong dự đoán không ập tới, đôi mắt của Lý Hồng Mai lập tức lướt qua Lương Yên, nhìn thẳng về chiếc ghế trống đằng sau cô.

“Chỗ ngồi bên cạnh Từ Tử Nhu còn trống, Trần Thức, em ngồi tạm ở đó trước, nếu cảm thấy chỗ ngồi không thích hợp, muốn đổi sang chỗ khác thì có thể nói với cô bất cứ lúc nào.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười nghìn năm với học sinh của Lý Hồng Mai, không ít học sinh cảm thấy ớn lạnh, cách đối xử khác hoàn toàn với trước đây quả thực không nên quá rõ ràng như vậy.

Lương Yên quay đầu trao đổi ánh mắt với Tạ Tư Toàn, sau đó cúi đầu giả vờ đọc sách giáo khoa.

Trần Thức nhìn cái đầu chỉ lộ ra phần đỉnh đầu màu đen, nhớ tới vẻ mặt ngơ ngác vừa rồi của cô khi nhìn thấy mình xuất hiện ở cửa, anh không khỏi mỉm cười, “Không cần đâu cô, em ngồi chỗ đó là được rồi.”

Mà một loạt phản ứng này ở trong mắt người khác lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

“Có phải vừa rồi Trần Thức cười với Từ Tử Nhu không?”

“Hình như là vậy, hay là cậu ấy cười vì được cô xếp chỗ ngồi cạnh Từ Tử Nhu?”

“Dù thế nào đi chăng nữa thì đều chứng minh cậu ấy rất vui khi ngồi cùng bàn với Từ Tử Nhu! Nhân tiện tại sao cô không xếp học sinh giỏi ngồi cùng tớ, tớ cũng muốn lấy kinh nghiệm…”

“Thôi đi, để học sinh giỏi ngồi cùng bàn với cậu, cậu không kéo thành tích của người ta xuống là may lắm rồi, cô để cậu ấy ngồi cùng bàn với lớp phó học tập mới yên tâm.”

“Đúng không vậy? Từ Tử Nhu?” Người bạn ngồi phía sau lấy bút chọc vào lưng Từ Tử Nhu, muốn nhận được sự tán đồng của người có liên quan.

Cuộc thảo luận xung quanh khiếc sắc mặt của Từ Tử Nhu nóng bừng, cô ta giận dữ trừng mắt nhìn cậu bạn ngồi đằng sau, không chút uy hϊếp nào cảnh cáo đối phương không được nói bậy.

Cuộc thảo luận về học sinh chuyển lớp dừng lại khi Lý Hồng Mai đập bàn, Lương Yên nhìn Trần Thức đi qua bàn bên cạnh, chiếc áo sơ mi trắng cọ vào cánh tay cô, lưu lại mùi xà phòng sạch sẽ trong không khí.

Nghĩ đến việc anh không chút do dự mà đồng ý ngồi cùng bàn với Từ Tử Nhu, Lương Yên cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trong mắt Lý Hồng Mai, Từ Tử Nhu là trợ thủ đắc lực của cô giáo, mà trong mắt Lương Yên, Từ Tử Nhu là vua nịnh hót, giỏi khiến giáo viên vui vẻ, hầu hết cách lấy lòng của cô ta phần lớn đều là báo cáo cô đã làm trái nội quy của lớp, nhân tiện còn tốt bụng hỗ trợ bày mưu tính kế.

Sự bất mãn trong lòng kéo dài cho đến khi hết tiết tự học buổi sáng, Lương Yên muốn tựa lưng vào bàn mấy lần, lặng lẽ lắng nghe xem Từ Tử Nhu và Trần Thức nói gì, nhưng nghĩ đến giới hạn mà mình tuyên bố dõng dạc ngày hôm qua, cô đành từ bỏ.

Dù sao thì động tác tiến lại gần quá rõ ràng.

Ngay lúc cô đang suy nghĩ thì Tạ Tư Toàn ngồi bên cạnh dùng cánh tay chạm vào khuỷu tay cô, vừa ăn bánh mì vừa hỏi, “Lương Yên, sáng sớm cậu nói muốn tớ nhìn cái gì ấy nhỉ? Nó đâu?”

Câu hỏi của Tạ Tư Toàn cuối cùng cũng nhắc nhở Lương Yên, cô buông bàn tay đang chống cằm ra, giơ tay lấy bốn chiếc tai nghe từ trong túi áo.

Chuẩn xác mà nói là bốn tai nghe không dây.

Trong đó có ba cái là tai trái, một cái là tai phải.

Tạ Tư Toàn nhìn bốn tai nghe màu trắng được sắp xếp gọn gàng trên bàn, quay đầu nhìn Lương Yên một cách khó hiểu.

“Lương Yên, sao cậu lại cắt hết dây tai nghe vậy?”

“Tớ không cắt.” Lương Yên nhíu mày, ánh mắt cũng rơi vào bốn chiếc tai nghe trước mặt, “Đây là thứ tớ phát hiện ở dưới gối vào tối qua trước khi đi ngủ, tớ không biết nó đến từ đâu.”

Lương Yên cầm một bên tai nghe lên, đưa đến trước mặt Tạ Tư Toàn, ngón tay mảnh khảnh gõ vào đuôi tai nghe, ra hiệu cho đối phương. “Đây đúng là tai nghe, nhưng hoàn toàn không có kết nối, cậu nhìn xem, tớ tra rất lâu nhưng vẫn không tìm ra đây là loại tai nghe nào, tai nghe không dây bình thường cũng không giống như thế này.”

Tạ Tư Toàn cầm chiếc tai nghe nhỏ lên, xem xét kỹ lưỡng thì phát hiện mình thực sự chưa từng nhìn thấy loại tai nghe này, kiểu tai nghe này tương tự với tai nghe bình thường, nhưng bên dưới không có hai sợi dây kết nối dài.

“Vậy trước đó cậu không phát hiện thứ này ở dưới gối cậu sao?” Tạ Tư Toàn nghịch tai nghe, thuận miệng hỏi.

“Không, lúc tớ ngủ không được ngoan lắm, buổi tối đi ngủ sẽ kê gối dưới đầu, khi dậy, có lẽ chiếc gối đã nằm trong tay tớ. Nếu trước đó có thì chắc chắn tớ đã phát hiện ra nó rồi.”

Lương Yên cầm sữa chua từ tay của Tạ Tư Toàn, cắm ống hút vào màng nhựa mỏng, mím môi uống một ngụm.

Hai cô gái vẫn đang trò chuyện thảo luận, nghiên cứu, nhưng Trần Thức ngồi phía sau đã dừng bút.

Anh ngước nhìn tai nghe màu trắng trên mặt bàn cách đó không xa, gần như nhận ra từ hôm qua đến giờ, mọi thứ xung quanh đều mang đến một cảm giác chân thực cho anh.

Điều khiến Lương Yên và Tạ Tư Toàn bối rối không phải chiếc tai nghe bị cắt mất dây mà là Airpod Pro, sản phẩm được Apple tung ra thị trường vào năm 2021.

Đây không phải thứ có thể xuất hiện vào năm họ học cấp ba. Vào năm 2013, thứ mà mọi người mua sắm nhiệt tình là iPhone 5s vừa mới ra mắt. Đối với chiếc tai nghe không dây này, có lẽ việc nghiên cứu, phát minh vẫn đang trong trạng thái mơ hồ.

Trần Thức hít một hơi thật sâu, anh nhận ra những gì đang xảy ra không phải là giấc mơ khi anh rơi vào hôn mê, nó có thể được mô tả bằng một thuật ngữ dễ hiểu hơn.

Anh nghĩ, có lẽ mình đã bước vào một thế giới song song.

Một thế giới song song mà Lương Yên và anh vẫn đang học cấp ba.