Chương 45: Mơ?

Trần Thức cảm thấy giấc mơ này quá chân thực và dài dòng, anh giơ tay lau đi những giọt nước đang trượt dọc cằm, kéo chiếc khăn lông bên cạnh lên, vùi mặt vào lớp vải mềm mại, hít một hơi thật sâu.

Nó có mùi hương bạc hà tươi mát.

Rõ ràng đây là mùi xà phòng anh vừa dùng.

Không chỉ mùi hương mà cảm giác những sợi chỉ xếp ngay ngắn cọ vào da anh vô cùng rõ ràng.

Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, 6:30, vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới đến tiết học đầu tiên của buổi sáng.

Một tay xách cặp đi xuống lầu, bảo mẫu Vương Ngọc Trân của Lương Chấn Hoa đang phát sầu nhìn bữa sáng đầy đủ trên bàn ăn, khi nhìn thấy Trần Thức, bà như tìm thấy vị cứu tinh đời mình.

“Trần Thức, Yên Yên đi mà không ăn sáng, cháu của thể đến trường mang bữa sáng cho con bé không?”

Mặc dù là giọng điệu dò hỏi nhưng tay của Vương Ngọc Trân đã bắt đầu bận rộn.

Trần Thức gật đầu, cầm lấy túi đối phương đưa tới, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, bên trong có hai phần bữa sáng.

“Trần Thức, hộp cơm màu hồng nhạt là của Yên Yên, hộp cơm màu xám là của cháu, dì có bỏ thêm cho cháu một hộp sữa bò. Yên Yên không thích uống sữa bò, bình giữ nhiệt kia đựng sữa đậu nành, cháu đưa cho con bé nhé.”

“Dạ vâng, cảm ơn dì.” Trần Thức thu hồi ánh mắt, nghiêm túc cảm ơn Vương Ngọc Trân.

“Được rồi, cháu không cần cảm ơn dì làm gì cả, đây đều là việc ông Lương giao, hai đứa các cháu đang tuổi ăn tuổi lớn, cần phải chú trọng bữa sáng.” Vương Ngọc Trân cầm giẻ lau, ngước mắt nhìn chàng trai cao gầy, trắng trẻo trước mặt, “Trần Thức, dì phiền thêm cháu nhắc nhở Yên Yên giúp dì, sữa đậu nành trong bình giữ nhiệt phải uống từ từ, tác dụng giữ nhiệt của bình này rất tốt, dù mấy tiếng sau mới uống nhưng vẫn dễ dàng bị bỏng.”

Trần Thức nhớ lại lời cảnh báo chân thực trước cửa phòng mình của Lương Yên vào tối qua, anh dừng lại một lúc, rồi mới đáp ứng.

Cách nhà họ Lương không xa có một ga tàu điện ngầm, không cần phải đổi chuyến, chỉ cần đi một chuyến là có thể tới thẳng trường học. Vừa quẹt thẻ rời khỏi nhà ga, Trần Thức đã nhìn thấy Lương Yên đeo chiếc cặp sách màu trắng, ngồi xổm trước cửa hàng tiện lợi để chọn bánh mì.

Cô lưỡng lự trước hai chiếc bánh mì có hương vị khác nhau, cúi đầu nhìn chiếc bánh mì cầm trên tay, rồi lại xoay người nhìn chiếc còn lại.

Dáng người nhỏ bé mặc đồng phục học sinh ngồi xổm ở đó, móc khóa ở cặp cũng lúc ẩn lúc hiện theo động tác của cô.

“Tạ Tư Toàn, cậu mua nhân gì vậy?” Lương Yên hoàn toàn xoay người lại, cao giọng hỏi Tạ Tư Toàn, người đang chuẩn bị tính tiền. Cũng vào lúc này, Trần Thức nhìn thấy nụ cười thoải mái và vui vẻ trên khuôn mặt cô biến mất.

Cô nhìn thấy anh.

Sau đó, ánh mắt cô rơi vào chiếc túi giữ nhiệt trong tay anh.

Tất nhiên Lương Yên biết trong đó có gì, nhưng cô không muốn ăn cái gọi là bữa sáng dinh dưỡng và tốt cho sức khỏe đó, cô cũng không muốn nói chuyện với Trần Thức ở ga tàu điện ngầm, nơi người đến người đi, có thể gặp bạn bè bất cứ lúc nào. Cho nên cô hung dữ trừng mắt nhìn anh, sau đó không thèm chọn vị bánh mì mà cô vốn đang loay hoay nữa, giao toàn bộ đồ ăn trong tay cho Tạ Tư Toàn, xoay người, quay lưng về phía Trần Thức.

Trần Thức liếc nhìn đuôi tóc do cô xoay người quá nhanh, đuôi ngựa đung đưa sau đầu, thấy cô vẫn không để ý đến mình, anh liền xoay người đi về phía lối ra.

Anh nhớ rõ ngày hôm đó, đó là ngày chủ nhiệm lớp đồng ý chuyển anh từ lớp dưới lên lớp trọng điểm. Mà lớp trọng điểm là lớp Lương Yên đang theo học.

Dù sao thì cô cũng phải để ý đến anh.

Quả nhiên, khi anh sắp xếp xong sách vở, xuất hiện ở cửa lớp trọng điểm, Lương Yên, người đang nói chuyện với Tạ Tư Toàn và Giang Tiểu Vi lập tức trở nên nghiêm túc.

Chuông tự học buổi sáng vang lên đúng lúc, chủ nhiệm lớp có dáng người mập mạp cầm giáo án bước vào phòng học, khi nhìn thấy Trần Thức, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ chủ nhiệm lớp bên kia thật sự đồng ý yêu cầu chuyển lớp của Trần Thức.

Mặc dù Trần Thức xuất thân từ một thị trấn xa xôi nhưng ai cũng biết rõ thành tích học tập của anh, tất nhiên cô rất vui khi một học sinh có tiềm năng tốt như vậy sẵn sàng đến lớp của mình, không chỉ có thể cải thiệm điểm trung bình của cả lớp ở các môn học mà còn có thể kéo toàn bộ bầu không khí học tập của cả lớp.

Tất nhiên, những học sinh khác trong lớp cũng tò mò về học sinh đứng đầu được chuyển từ lớp tên lửa sang lớp trọng điểm không lâu sau khai giảng, ánh mắt của tất cả học sinh trong lớp đồng loạt nhìn về phía chủ nhiệm lớp và Trần Thức đang đứng ở cửa.

Chỗ ngồi của Lương Yên gần tường, hiện tại lớp đột nhiên yên tĩnh, chủ nhiệm lớp Lý Hồng Mai không thích cô đứng ngay phía trước, khiến cô không thể quay lại chỗ ngồi của mình trong khoảng thời gian ngắn, mà một khi bị Lý Hồng Mai thấy cô không ngồi vào chỗ của mình, chắc chắc cô sẽ bị mỉa mai.

Bình thường Lương Yên sẽ không quan tâm, Lý Hồng Mai nói cô trên bục giảng, cô ở dưới nên làm cái gì thì làm cái đó.

Nhưng hôm nay thì khác, Trần Thức đứng ở đó, cô căn bản không muốn anh nhìn thấy mình bị mắng trước mặt mọi người.

Khi đang do dự liệu có nên lấy cớ ngồi đây để trả lại sách cho Tạ Tư Toàn hay không thì Lý Hồng Hai đã nhìn về phía hàng ghế.

Lương Yên cam chịu hít một hơi thật sâu, sau đó thẳng thắn ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lý Hồng Mai.