Chương 44: Dù gặp cũng làm như không quen biết

Trong phòng tắm bốc hơi mù mịt, nước từ vòi hoa sen chảy xuống mặt đất, Trần Thức giơ tay lau đi lớp sương mù bao phủ mặt gương, sau đó nhăn mặt khi nhìn mình trong gương.

Đó là một khuôn mặt hơi trẻ con, cánh tay, xương vai và cơ ngực gầy nhưng rắn chắc, nhưng đó không phải khuôn mặt quen thuộc của bản thân mà anh đối diện mỗi ngày.

Mọi thứ phản chiếu trong gương rõ ràng đều tràn ngập sức trẻ, anh ngước mắt nhìn xung quanh, ký ức về khoảng thời gian ở nhà họ Lương xuất hiện trước mắt anh.

Nước từ vòi hoa sen liên tục chảy xuống bị tắt, Trần Thức cầm chiếc khăn lông màu trắng bên cạnh lau tóc, sau đó xoay người nhìn người trong gương.

Đó là anh hồi học cấp ba.

Ang nghĩ, có lẽ do mình quá hoài niệm khoảng thời gian khó quên này, cho nên ngay cả khi hôn mê bất tỉnh thì anh vẫn có thể nhớ rõ mọi thứ trong giấc mơ.

Nghĩ đến đây, cảnh tượng Lương Yên bị người đàn ông đập vào đầu, ngất xỉu trên mặt đất hiện lên trong đầu anh, chân mày của Trần Thức càng nhíu chặt hơn.

Khi đó anh không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, đẩy người đàn ông ra để ôm Lương Yên nên bị đâm một nhát vào bụng, trong phút chốc, tiếng la hét và tiếng kêu cứu vang vọng khắp nơi, chỉ có người trong lòng ngực anh vẫn nhắm nghiền mắt giữa những tiếng gọi liên tục của anh.

Sau đó anh không nhớ rõ những chuyện sau đó, chỉ mơ hồ nghe thấy giọng nói lo lắng, quen thuộc của đồng nghiệp vang lên bên tai, rồi rơi vào một khung cảnh trắng xóa mù mịt.

Sau khi nhận ra mình đang mơ, tâm trạng của Trần Thức đột nhiên thay đổi mạnh mẽ, anh cần phải tìm cách để mình mau chóng tỉnh lại, anh muốn biết hiện tại Lương Yên như thế nào.

Nhưng tâm trạng bồn chồn, nôn nóng này không kéo dài được lâu, mong muốn thoát khỏi giấc mơ trong nội tâm bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

Trần Thức đặt chiếc khăn lông trên ghế, nhấc chân đi về phía cửa.

Ngón tay thon dài nắm lấy tay nắm cửa màu bạc, còn chưa kịp ấn xuống thì người gõ cửa đã không kiên nhẫn thúc giục anh.

“Trần Thức, tôi biết cậu ở trong phòng, cậu mở cửa ra, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Nghe thấy giọng nói tràn ngập sức sống của Lương Yên một lần nữa, l*иg ngực của Trần Thức không khỏi rung lên, anh cũng không nghĩ xem tình huống hiện tại có thích hợp hau không thì đã mở cửa trước phản ứng của cơ thể.

Lương Yên ngẩng đầu lên khi nghe thấy âm thanh, sau khi nhìn thấy bộ dạng của Trần Thức, cô lùi lại một bước.

Chàng trai trước mặt rõ ràng vừa mới tắm xong, sợi tóc trên trán vẫn còn hơi ướt, là trạng thái sau khi tùy ý lau. Mà lúc này eo anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, những giọt nước chưa lau không vẫn đang trượt xuống bộ ngực trần của anh.

Tai Lương Yên hơi nóng, sự khó chịu do anh chậm phản ứng hoàn toàn bị hình ảnh gợi cảm trước mặt xóa sạch. Cô vô thức nuốt nước miếng để che đậy khoảng trống ngắn ngủi trong cuộc trò chuyện.

“Cậu ở trong phòng sao không nói gì?”

Được rồi, cứ mở miệng chất vấn trước khi đối phương lên tiếng là phong cách kiêu ngạo của Lương Yên mà anh quen thuộc.

Trần Thức nghiêng sang một bên, chỉ về phía phòng tắm vẫn còn chưa tản hơi nước.

“Vừa rồi đang tắm nên không nghe thấy.”

Lương Yên giả vờ hợp tác nhìn qua, sau đó nhân cơ hội bình tĩnh lại, nhớ tới mục đích thực sự mình đến tìm anh.

“Ồ.” Ánh mắt của cô rời khỏi người Trần Thức, hai tay ôm ngực, làm như mình không dễ chọc.

“Tôi chỉ muốn nói với cậu từ nay về sau cậu không được phép nói về việc cậu sống ở nhà tôi khi ở trường. Nếu có gặp tôi thì cứ làm như không quen biết tôi, có việc gì thì cậu có thể tìm chủ nhiệm lớp, dù sao thì cậu không được phép đến tìm tôi khi ở trường, cho người khác biết quan hệ của chúng ta, biết chưa?”

Trần Thức nghiêng đầu nhìn bộ dạng nghiêm túc cảnh cáo của cô, không những không sợ mà còn lập tức đồng ý, thậm chí còn nghiêm túc hỏi lại, “Để người khác biết quan hệ của chúng ta?”

Lương Yên đột nhiên sửng sốt, người này không thành thật trả lời thì thôi đi, vậy mà còn hỏi lại cô, cô phồng má, giận dữ nói thêm: “Chính là quan hệ sống chung dưới một mái nhà!”

Trần Thức cũng bắt chước cô ‘ồ’ một tiếng, sau đó nhẹ nhàng trả lời mình đã hiểu.

Lương Yên chỉ cảm thấy mình giống như đang đấm vào cục bông, những lời vừa rồi nghe có vẻ mạnh mẽ, người bình thường nghe vậy đáng lẽ sẽ cảm thấy không vui mới đúng, không ngờ Trần Thức không những không thay đổi cảm xúc một chút nào mà thậm chí còn dùng ba chữ chặn lại lời cô.

Cô cực kỳ không vui, trong lòng không dễ chịu một chút nào, cô chạy về phòng bên cạnh, ôm con lợn bông trên giường để trút giận, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bức tường trắng với vẻ mặt không vui, đồng thời hy vọng ánh mắt tức giận của mình có thể xuyên qua vách tường, chọc vào người Trần Thức.

Xuyên qua tường bắn vào người anh…

Nghĩ đến đây, cảnh tượng anh mở cửa đột nhiên hiện lên trong đầu cô, hương thơm tươi mát của sữa tắm cùng làn gió nhẹ phả ra khi cửa mở, chàng trai nắm tay nắm cửa, cánh tay với những đường nét rõ ràng và khỏe khoắn, nhìn xuống là vòng eo được bao phủ bởi những cơ bắp rắn chắc.

Lương Yên nằm xuống giường, đá chân, má cô bắt đầu nóng lên.

Phiền phức quá, vừa rồi đáng lẽ mình nên bổ sung thêm một câu, cảnh cáo cậu ta sau này không được phép mở cửa khi chưa mặc quần áo!

Quên đi…Sau này ai thèm gõ cửa phòng cậu ta. Mình không thèm nói chuyện với cậu ta, người này ở trước mặt cô không nói không rằng trông có vẻ ngoan ngoãn nhưng trước mặt cô lại dùng giọng điệu hoàn toàn khác hỏi lại cô.

Chắc chắn cậu ta cũng giống như người đó, cậu ta chỉ muốn lấy tiền của nhà cô, nhận được chút lợi ích từ Lương Chấn Hoa mà thôi!

Lương Yên tức giận đấm vào chiếc gối mềm, sau đó xoay người nằm xuống, mái tóc đen cọ vào gối cho đến khi bị xù.

Chỉ là chưa quằn quại trên giường được mấy lần thì sự bực bội trong lòng cô đột nhiên tăng lên một cấp độ khác.

Sao ngay đến khi ngủ cũng cảm thấy khó chịu vậy?! Dưới gối có gì sao mà cộm đến mức cô thậm chí còn không thể ngủ ngon!