Chương 43: Dám tới gần tôi gϊếŧ chết cô ta!

Đạo diễn cho cô rất nhiều thời gian để trang điểm, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lương Yên đứng dậy, đi vào trong bệnh viện.

Khoảnh khắc tấm rèm nặng nề được nâng lên hạ xuống, Lương Yên nghe thấy mấy người đi ngang qua thúc giục nhau.

“Đi mau đi mau! Tôi nghĩ người đó bị điên rồi, đừng để ai bị thương.”

“Tôi thấy trông không giống bị điên đâu, như kiểu muốn tiền, hắt không ít nước bẩn vào thang máy, đứng từ xa vẫn có thể ngửi thấy mùi lá thối…”

“Lúc ấy tôi nghe người đó la hét muốn tìm trưởng khoa, chắc là vì muốn tống tiền…”

Lương Yên xoay người liếc nhìn những người đang vội vã rời đi, sau đó dùng một tay hạ tấm rèm màu xanh xuống, vô thức nhìn về phía lối vào thang máy ở phía tây.

Đúng như dự đoán, có một số nhân viên vệ sinh mặc đồng phục màu xanh lam đang đứng đó dọn dẹp, cách đó không xa còn có biển cảnh báo.

Lương Yên dừng lại một lúc, sau đó quay lại đi về phía cầu thang bộ trong hành lang.

Chỉ có một số thang máy được sử dụng phổ biến, hai trong số đó đều tạm thời không hoạt động, số người đứng đợi thang máy chắc chắn sẽ tăng cao đột biến. Huống chi hiện tại cô không vội nên không cần phải chen chúc trong thang máy, chiếm dụng tài nguyên giao thông của những người nhà bệnh nhân đang sốt ruột.

Nhiệt độ ở cầu thang bộ lạnh hơn so với đại sảnh, không khí lạnh xuyên qua cái cổ lộ ra ngoài, thổi bay những sợi lông to nhỏ trên da. Lương Yên ôm cánh tay, bước lên bậc thang, suy nghĩ về tờ giấy Trần Thức để lại cách đây không lâu.

Nửa tháng…

Mãi cho đến khi bắp chân đau nhức vì lâu rồi không leo cầu thang thì Lương Yên mới dừng lại, cô giơ tay đẩy cánh cửa trắng trước mặt.

Cọt kẹt một tiếng, cánh cửa phía trên đóng kín mở ra, Lương Yên ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm vào bàn tay trái đang đóng cửa lại của Đàm Uyển Thanh.

Mình đi thiếu một tầng sao?

Lương Yên vô thức nhìn con số trên bức tường trắng, cũng vào lúc này, một tiếng động ồn ào đột nhiên truyền đến từ nơi cách đó không xa.

Một người đàn ông trung niên đầy vết nước và tro bụi bước tới, đi thẳng về phía Đàm Uyển Thanh đứng ở cuối.

Một số người la hét quay lại phòng bệnh, đóng cửa lại, cũng có người nhà và bệnh nhân không kịp rời đi, sợ hãi ôm nhau.

Một ánh sáng trắng chợt lóe lên trong không khí, khi Lương Yên nhìn thấy rõ con dao hoa quả mà đối phương nắm chặt trong tay, Đàm Uyển Thanh bị người đàn ông đó tóm lấy cổ đã hét lên, lưỡi dao áp sát cổ họng của cô ấy.

“Tất cả đứng im! Chuyện này không liên quan gì đến mấy người! Hôm nay tôi tới đến đây là muốn tìm cô ta! Con dao trong tay tôi không có mắt, ai dám xen vào chuyện của tôi thì con dao này sẽ hướng về phía người đó!”

Người đàn ông cầm hung khí kéo Đàm Uyển Thanh lùi về phía sau, Lương Yên cũng nín thở, lùi dần về phía cửa cầu thang bộ.

Không ai biết tại sao người đàn ông này đột nhiên xuất hiện, nhưng nhìn lưỡi dao áp sát cổ họng Đàm Uyển Thanh, trong khoảng thời gian ngắn, hành lang yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Thần kinh của mọi nguòi rơi vào trạng thái căng thẳng, ngay cả tuần suất thở cũng giảm xuống, âm thanh thang máy đột ngột vang lên nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, Lương Yên nghe thấy âm thanh cũng nhìn về phía hướng đó, cô nhìn thấy Trần Thức bước đi vội vã.

Chiếc áo blouse trắng trên người anh hất về đằng sau do bước đi quá nhanh, y tá đứng trực vội vàng đứng dậy, sau đó sợ hãi ngồi xuống, cuối cùng vẫn không ngăn cản anh.

Khi nhìn thấy Trần Thức cũng là bác sĩ đang vội vàng chạy tới, cảm xúc của người đàn ông trung niên càng thêm kích động, đến mức Lương Yên có thể nhìn thấy rõ sườn mặt căng thẳng và run rẩy của hắn khi nói.

“Đứng im tại chỗ, không được nhúc nhích!” Hắn hung dữ nhìn Trần Thức đang tới gần, dùng sức siết chặt đuôi dao, uy hϊếp anh, “Nếu dám đến gần, tôi gϊếŧ chết cô ta!”

Trần Thức dừng lại, ánh mắt kiên định nhìn lưỡi dao dính máu.

Người đàn ông trung niên nheo mắt, cẩn thận nhìn sau lưng Trần Thức, khi nhìn hấy hành lang không có bóng người nào khác, khóe miệng đột nhiên cong lên nở nụ cười mải mai: “Mày là ai? Tên Đàm Tranh rụt cổ kia sao không tới?! Y thuật kém của ông ta khiến ca phẫu thuật của mẹ tôi thất bại, hiện tại tôi sẽ cho mọi người biết Đàm Tranh là một tên bác sĩ lang băm, ông ta chẳng những không chữa trị được cho mẹ tôi mà còn lại hại những người khác!!”

“Mấy người gọi ông ta ra đây! Tôi muốn đối chất với ông ta, nếu không hôm nay tôi sẽ gϊếŧ con gái của ông ta!” Người đàn ông dùng một tay siết chặt cổ Đàm Uyển Thanh, giơ tay phải cầm con dao gọt hoa quả lên, múa máy tay chân.

Hai tay của Đàm Uyển Tranh túm chặt lấy cánh tay đang siết cổ cô ấy, khuôn mặt đỏ bừng, lắp bắp nói mấy câu, “Không…Cha tôi không phải bác sĩ dởm…”

“Cô câm miệng!” Sắc mặt của người đàn ông trung niên nham hiểm, sau đó chĩa mũi dao về phía Lương Yên.

“Cởϊ áσ blouse trắng trên người cô rồi đưa cho tôi!”

Lương Yên không ngờ hắn sẽ chú ý tới bản thân mình đang đứng trong góc, cô còn chưa kịp suy nghĩ thì người đàn ông kia sau khi nhìn thấy mặt cô liền kéo Đàm Uyển Thanh đến gần, giọng nói điên cuồng khiến người ta không rét mà run.

“Vừa rồi người quay phim dưới lầu là cô đúng không?!” Mũi dao đâm mãu hướng về phía cằm cô, người đàn ông cười to, “Hôm nay kiếm lời rồi! Không chỉ có thể để con gái Đàm Tranh chôn cùng mẹ tôi mà còn có thể đưa theo một người nổi tiếng!”

Nhưng hắn vừa mới dứt lời, trước khi tiếng vang vọng trong hành lang yên tĩnh thì một bóng người màu trắng đã nhanh chóng đi tới trước mặt hắn.

Người đàn ông hoảng hốt giơ dao đâm về phía Trần Thức, sau đó bị tay anh tóm lấy.

Nhưng lưỡi dao sắc bén đã sượt qua cánh tay của Trần Thức, thấy người đang ông định lợi dụng tình thế đâm dao xuống, Lương Yên dứt khoát bước tới, dùng hai tay nắm lấy cằm đối phương rồi dùng sức đẩy lùi về phía sau.

Chỉ là sức của cô không đọ được với một người đàn ông trưởng thành đang bị kí©h thí©ɧ, trước khi hoàn toàn có thể khiến đối phương ngã xuống đấy, đầu của cô đã bị khuỷu tay của đối phương thúc mạnh vào đầu, uỵch một tiếng, Lương Yên dựa vào tường, trượt xuống mặt đất lạnh lẽo.

Cảnh tượng trước mắt mờ mịt, trắng xóa, tiếng hét khàn cả cổ họng của Đàm Uyển Thang vang lên bên tai, trước khi ý thức của cô hoàn toàn biến mất, dường như Lương Yên ngửi thấy mùi máu nồng nặc.

“Lương Yên!”

Dường như có ai đó đang gọi tên cô.

Lương Yên cử động ngón tay, chạm vào chất lỏng đang chảy trên sàn nhà.

Là ai…Ai đang chảy máu sao…”