Chương 33: Khai máy

9 giờ tối, cuối cùng Tạ Tư Toàn cũng có thời gian rảnh, nhìn mẹ nằm trên giường bệnh đã chìm vào giấc ngủ, cô ấy thở phào một hơi, cơ thể căng thẳng thả lỏng, dựa vào bức tường phía sau.

Điện thoại có nhiều tin nhắn chưa đọc, sau khi chọn những tin nhắn quan trọng nhất, trả lời từng tin nhắn một, cô ấy nhìn thấy tin nhắn của Trần Thức.

Trong tiềm thức, sợi dây trong não cô ấy căng thẳng, Trần Thức chưa từng liên lạc với cô ấy bao giờ, hiện tại điều duy nhất mà cô ấy có thể nghĩ tới chính là chuyện anh nói chắc chắn có liên quan đến Lương Yên, mà sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi ở quán cà phê lần trước, cô ấy mới biết hai người sống trong cùng một tòa nhà.

Lo lắng Lương Yên ở nhà xảy ra chuyện, Tạ Tư Toàn vội vàng ấn vào khung thoại, cau mày đọc dòng tin nhắn không quá nhiều chữ trên màn hình.

Trần Thức chỉ hỏi một câu: “Vết thương trên người Lương Yên là do đóng phim sao?”

Ngón cái của cô ấy dừng trên hộp nhập tin nhắn rất lâu, cuối cùng Tạ Tư Toàn cũng nuốt câu “Trần Thức, Lương Yên đã kết hôn” vào trong bụng, ngón tay ấn bàn phím, thành thật trả lời, “Không phải, gần đây cậu ấy không quay phim.”

Tin nhắn gửi đi kèm theo một tiếng ting, đôi mắt của Tạ Tư Toàn không còn tập trung vào góc giường bệng màu trắng nữa. Cô ấy nhớ rõ Dylan đã vô tình khoe sau khi trang điểm cho Lương Yên, nói rằng kem che khuyết điểm và kỹ thuật của cô ấy có thể nói tốt nhất trong ngành trang điểm, ngay cả những vết bầm tím mới xuất hiện trên tay Lương Yên cũng được che phủ một cách hoàn hảo.

Tạ Tư Toàn không quên chuyện này, bởi vì lấy tính cách của Lương Yên, nếu cô bị thương lớn như vậy do công việc thì chắc chắn cô sẽ oán trách với mình, giống như tấm ảnh mắt cá chân dán băng gâu cô vừa mới gửi, cộng thêm một đôi giày trong thùng rác, kèm theo một câu ‘tạm biệt vua Alexander’ và biểu tượng cảm xúc dislike.

Nhưng cô chưa từng đề cập đến vết bầm tím rõ ràng trên cánh tay mình.

Cứ như vậy mà suy nghĩ một lúc, điện thoại trong lòng bàn tay đột nhiên rung lên, danh mục liên lạc vốn đang trống xuất hiện một chấm đỏ mới, Tạ Tư Toàn ấn vào cột thêm bạn mới, hai mắt đột nhiên mở to.

*

Lương Yên không ngờ kết quả thử vai có nhanh như vậy, cũng không ngờ mình chỉ dành 20 phút với Lý Thành, tùy tiện diễn một tình tiết ngẫu nhiên trong sách mà lại nhận được vai diễn một cách dễ dàng.

Nhìn ảnh chụp màn hình mà trợ lý Lý Thành nhắn tin hỏi Tạ Tư Toàn về lịch trình của cô, Lương Yên chỉ cảm thấy từ giờ phút này trở đi, cô mới có một cuộc sống mới của riêng mình.

Nhưng mọi chuyện không hoàn hảo tuyệt đối, sáng sớm hôm sau, Lương Yên tròn mắt khi nhìn danh sách diễn viên cuối cùng của toàn bộ bộ phim do Tạ Tư Toàn gửi tới.

“Có phải đoàn đội của Trương Y Hàm bám tớ không buông không? Âm hồn không tan như vậy?”

Sau khi bắt chéo chân gửi xong tin nhắn này, Lương Yên ấn vào hình ảnh.

Mặc dù Trương Y Hàm không đóng vai nữ 2 nhưng cô nàng vẫn nhận được một vai phụ với cá tính đặc biệt và mạnh mẽ, quan trọng nhất chính là cô nàng đóng vai em gái của nữ chính trong phim, điều đó có nghĩa sau này hai người sẽ có nhiều cảnh diễn với nhau.

Cơ thể ngã xuống chiếc giường êm ái, Lương Yên không nhịn được muốn chửi tục, vì thế cô dứt khoát gọi video cho Tạ Tư Toàn.

Sau vài tiếng tút, đối phương nghe máy, nhưng video bị tắt chuyển thành giọng nói.

Sau đó một giọng nam trẻ tuổi vang lên, nghe kỹ thì còn hơi khàn: “Em yêu…Lương Yên gọi.”

Đúng vậy, Chu Mục, bạn trai tiểu chó săn của Tạ Tư Toàn.

Sau khi ấn tắt điện thoại một cách quyết đoán, Lương Yên ném điện thoại sang một bên, vô cảm nhìn trần nhà.

Thật kỳ lạ, khi cô nghe thấy tiếng Chu Mục gọi Tạ Tư Toàn, trong tiềm thức của cô đột nhiên nghĩ đến Trần Thức, nhớ tới cách anh khàn giọng gọi cô là ‘heo con’ lúc động tình, cũng như cách anh trầm giọng dỗ dành cô khi đâm vào trong.



Sau ngày hôm đó, Lương Yên chuẩn bị rất kỹ cho việc tiến tổ, Tạ Tư Toàn cũng bớt thời gian gọi điện thoại cho cô, an ủi cô ít nhất vai diễn này đã được ấn định, La Dịch Thành không những không cản trở giữa đường mà còn không cung cấp bất kỳ tài nguyên nào cho Trương Y Hàm như những gì cô lo lắng trước đó.

Điều trùng hợp chính là toàn bộ bộ phim chủ yếu được quay ở thành phố này, nhất là bệnh viện thành phố, nơi Trần Thức làm việc.

Ngày khai máy, sự xuất hiện của đoàn làm phim khiến một số bệnh viên và người nhà bệnh nhân vây xem, Lương Yên vừa mới quay xong phần của mình, đôi mắt tình cờ lướt qua đám đông, nhìn thấy một điếu thuốc lá trên tai một người đàn ông, đột nhiên cổ họng cảm thấy ngứa ngáy.

Gần đây cô bận chuyện tiến tổ nên đã lâu rồi cô không hút thuốc, hiện tại chuyện có lẽ có khởi đầu tốt đẹp, cơn thèm thuốc lá mà cô kiềm chế bấy lâu nay đột nhiên bộc phát.

Phòng nghỉ tạm thời cho diễn viên ở trên lầu, Lương Yên nhìn đám người vây quanh ngày càng đông, cô chỉ muốn tìm một địa điểm gần đây để giải quyết cơn thèm thuốc lá.

Mà sự xuất hiện của Trần Thức có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa, nhìn thấy thân ảnh mặc áo blouse trắng kia, Lương Yên quả quyết đứng dậy từ ghế nghỉ, đi về phía anh, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy phía sau có người gọi ‘giám đốc La’.

Người đàn ông được gọi là giám đốc La trầm giọng đáp lại, sau đó tiếng bước chân có xu hướng đến gần cô.

Lương Yên siết chặt đôi tay đang buông thõng hai bên hông, cơn thèm thuốc lá đột nhiên bị cảm giác buồn bực lấp kín.

Bởi vì cô không cần xoay người cũng biết chủ nhân của tiếng bước chân kia là La Dịch Thành.