Chương 31: Tình một đêm

Đương nhiẻn xe đỗ ở tầng hầm, nhưng cụ thể đỗ ở đâu Lương Yên quên mất rồi.

Khi xuống xe, cô chỉ nghĩ đến buổi thử vai, đồng thời còn đang suy nghĩ ngày thích hợp nào đó để có thể hẹn luật sự bàn bạc chi tiết về vụ ly hôn của mình.

Khi đầu cô đầy những chuyện vụn vặt lộn xộn, cô thậm chí còn quên mất mình đi vào thang máy như thế nào.

Sau khi cố gắng nhớ lại những mảnh vỡ mơ hồ trong khoảng mười phút, Lương Yên lựa chọn dựa vào cảm giác để tìm.

Gần đây mẹ Tạ Tư Toàn bị bệnh phải nhập viện, cô ấy đưa cô đến đây thì để lại xe, được bạn trai đón đưa đến bệnh viện.

Lương Yên không muốn làm phiền đối phương bằng một cuộc điện thoại bởi vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy, điều quan trọng nhất chính là cô lo Tạ Tư Toàn sẽ hỏi về buổi thử vai.

Đối với cảm giác của bản thân cô, kết quả có lẽ không quá lạc quan, buổi thử vai hôm nay rất giống như tùy tiện đi ngang qua sân khấu.

Bãi độ xe lạnh hơn nhiệt độ bên ngoài, Lương Yên kéo chiếc áo sắp tuột khỏi vai, đi dọc theo khu vực vắng vẻ. Trong ấn tượng của cô, có một cánh cửa màu xám vội vàng lướt qua tầm mắt cô.

Cứ như vậy, cô vừa chú ý đến những chiếc ô tô đậu xung quanh mình vừa cố gắng tìm cánh cửa thuận tiện cho mình định vị. Đột nhiên, trước mặt lóe lên một tia sáng chói mắt.

Bãi đậu xe lúc này không đông người, lối đi đủ rộng cho hai chiếc ô tô chạy song song, Lương Yên cảm thấy mình không hề cản đường của đối phương, cô khó chịu, nheo mắt ngẩng đầu nhìn.

Đèn của chiếc xe màu đen chợt tắt, Lương Yên nhìn Trần Thức, người mười phút trước vừa mới bước ra khỏi sảnh khách sạn với một người phụ nữ, cô lạnh lùng tiếp tục đi về phía trước.

Tiếng bước chân cực kỳ rõ ràng trong không gian thoáng đãng, đúng lúc cô đang định đi ngang qua gương của chiếc ô tô thì một cánh tay giơ ra từ bên trong, nắm lấy cổ tay đang buông thõng của cô.

“Đang tìm xe?” Trần Thức nghiêng đầu nhìn cô.

Nghe vậy, Lương Yên dừng lại, khi cô đang định nói sao anh không đưa bạn gái của mình về, ở đây làm gì thì cô nghe thấy tiếng mở cửa xe.

“Lên đi, anh đi tìm cùng em.” Giọng nói của anh dịu dàng, nhưng lực nắm cổ tay cô không hề nới lỏng một chút nào.

Ánh sáng trong bãi đậu xe lạnh lẽo, chiếu lên làn da của Trần Thức khiến anh trông trắng trẻo, trẻ trung, mà từ góc nhìn của Lương Yên, yết hầu của anh lên xuống khi anh nói chuyện, giống như một khối băng mùa đông, từ từ xuyên qua trái tim đang đập của cô, chỉ còn lại cảm giác ngứa ngáy tê dại.

“Vậy anh buông tay trước đi.” Lương Yên phải thừa nhận mình lại bị động tác vô tình này của anh mê hoặc.

Nhưng cơ thể thỏa hiệp không có nghĩa cô sẽ tha thứ, khi chiếc khoá của dây an toàn đóng lại, cô dựa lưng vào ghế hỏi, “Anh không đưa bác sĩ Đàm về à?”

Trần Thức nắm vô lăng, ánh mắt nhìn nơi đỗ xe, “Cô ấy tự bắt taxi về rồi.”

“Em lái xe gì?”

“Chậc, rút điểu vô tình.”

Hai giọng nói gần như vang lên cùng một lúc. Nghe thấy lời trêu chọc của cô, Trần Thức hơi giật mình, sau đó anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói giống như đang cười đầy giận giữ, “Lương Yên, em đang nói mình sao?”

Lương Yên không nói gì, cơ thể làm ra động tác lảng tránh, khoanh hai tay trước ngực.

“Thầy hướng dẫn hồi anh học tiến sĩ đến Trung Quốc mở tọa đàm, ông ấy và cha Đàm Uyển Thanh là bạn thân, viện trưởng Đàm có ca phẫu thuật không đi được nên nhờ anh và cô ấy sắp xếp ổn thỏa cho giáo sư Lâm.”

“Anh và bác sĩ Đàm không phải quan hệ bạn trai bạn gái.” Không nhận được câu trả lời mô tả về mẫu xe và hính dáng từ Lương Yên, Trần Thức không còn cách nào khác ngoài việc giảm tốc độ xe.

“Em cứ tưởng quan hệ giữa anh và cô ấy cũng giống như quan hệ giữa anh và em, cho nên em nghĩ ít nhất anh cũng sẽ lịch sự đưa cô ấy về nhà sau khi chuyện này kết thúc.” Móng tay của Lương Yên cắm xuống khuỷu tay, giọng nói nghe có vẻ chân thành và bình tĩnh.

Trần Thức hoàn toàn dừng xe lại, nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của cô, trầm giọng hỏi: “Quan hệ giữa anh và em?”

“Ừm, đúng vậy.” Lần này, cuối cùng Lương Yên cũng quay đầu lại, hai cánh tay khoanh trước ngực cũng buông xuống, tự nhiên chống lên ghế da, “Giống như tình một đêm giữa em và anh vậy.”

Trần Thức cười lớn, mấy chữ ngắn ngửi anh nói giống như được răng anh mài ra vậy, “Tình một đêm?”

Nghe thấy câu hỏi tu từ của anh, Lương Yên cau mày, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ, cô thay đổi đáp án của mình.

“Tình một ngày?” Dù sao thì chuyện ngày hôm qua không xảy ra vào buổi tối dùng từ ‘đêm’ quả thực không được phù hợp cho lắm.

Trong xe lâm vào trầm mặc cực độ, Trần Thức nhìn đôi môi hồng hào lúc đóng lúc mở của cô, anh hận không thể nắm lấy cổ tay của cô, hôn thật mạnh để lấp kín những từ ngữ vô nghĩa trong miệng cô.

Nhưng cuối cùng lý trí chiếm thượng phong, anh đột ngột thay đổi chủ đề, hỏi lại câu hỏi ban đầu.

“Em lái xe gì đến đây, em có chắc nó đỗ ở đây không?”

Lương Yên đột nhiên nhớ tới tòa khách sạn tráng lệ khi bước xuống xe, lúc này cô mới hoàn toàn phản ứng lại.

Xe căn bản không đỗ ở tầng hầm, cũng không có cái gì gọi là cửa màu xám, sau khi Tạ Tư Toàn thả cô xuống xe liền tính toán đến đón bạn trai đến bệnh viện thăm mẹ.

Cô cụp mắt mở khóa điện thoại, bấm vào cuộc trò chuyện với Tạ Tư Toàn, nhìn thấy cuộc trò chuyện mới nhất giữa hai người dừng lại vào lúc 7 giờ 57 phút, khi đó cô đã đi thang máy lên tầng sáu, chuẩn bị đến phòng tìm Lý Thành.

Mà tin nhắn Tạ Tư Toàn gửi chính là biểu số xe và số điện thoại của tài xế của công ty trực ngày hôm nay.

“Không…Em nhớ nhầm rồi.” Lương Yên cầm điện thoại, lòng bàn tay vô thức vuốt ve mép điện thoại.

“Xe bị Tạ Tư Toàn lái đi rồi, em kêu xe công ty tới đón.”