Chương 30: Thử vai

Chuyện về Lý Thành và Tống Lan có rất nhiều phiên bản, trong đó Lương Yên nghe qua nhiều nhất chính là trong lần hợp tác đầu tiên cả hai đã xác định mối quan hệ người yêu.

Lý Thành xuất thân từ một gia đình giàu có, ông bà đều là những nhà cách mạng lão thành, cha là giám đốc điện ảnh Đông Châu, mẹ là giáo viên trường Cao Đẳng văn hóa quân sự. Cha mẹ đã ngoài 40 tuổi mới có con nên cả nhà rất chiều chuộng Lý Thành.

Chính vì từ nhỏ không phải lo ăn lo mặc, muốn gì có đó nên ông mới có thể bỏ ra mấy trăm tệ mua thứ mà chủ hiệu sách cũ coi là đồ bỏ đi, rồi lại nhanh chóng xuất xưởng, chuẩn bị đầy đủ thiết bị cho lần khai máy đầu tiên của mình.

Nhưng Tống Lan thì khác, lúc đó bà là một sinh viên bình thường của trường Văn hóa Quân sự, trong môi trường mà các bạn cùng lớp đều có xuất thân đặc biệt thì bà chỉ là một người dân quê với ước mơ trở thành diễn viên, tự vươn lên bằng nỗ lực của bản thân.

Bà xinh đẹp nhưng nếu không biết sử dụng thì cũng coi như vô dụng.

Nhiều người nói mắt Tống Lan không cao, mà là nhìn ra cơ hội từ lâu, cố tình dụ dỗ Lý Thành khi ông thường xuyên đến trường tìm mẹ, cuối cùng thành công bắt được đối phương, sau khi nổi tiếng, Lý Thành đưa bà ra nước ngoài đào tạo sâu, cuối cùng lại bị đá.

Nhưng Lương Yên cảm thấy Tống Lan không phải loại người như vậy.

Cô tin vào khả năng nhìn người của mình, nếu Tống Lan chỉ chú trọng đến lợi ích thì trước đó đã không chọn cô khi cô mới bước vào làng giải trí, ngay cả tên họ cũng không biết.

Địa điểm thử vai diễn ra tại một khách sạn năm sao, Lương Yên bước xuống xe, hiển nhiên sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Cô quay lại, dùng ánh mắt nghi hoặc để dò hỏi, sau khi nhận được lời khẳng định và lời giải thích chi tiết của Tạ Tư Toàn, lúc này cô mới đi vào khách sạn.

Lý Thành đi du lịch khắp thế giới mấy năm qua, dù trở về Bắc Kinh cũng hiếm khi về nhà, tính cách của ông giản dị, tự do, ở khách sạn là phương tiện giúp ông có thể lặng lẽ rời đi bất cứ lúc nào.

Lúc Lương Yên gõ cửa đi vào, đối phương đang đứng hút thuốc trước cửa sổ.

Lý Thành nhìn thời gian trên đồng hồ, dập điếu thuốc rồi đi đến trước bàn, ngồi xuống.

“Nửa tiếng sau tôi sẽ ra sân bay.” Ông lấy ra một cuốn sách, đẩy đến trước mặt Lương Yên, “Cô có thể đọc qua chương ‘Chiết giác’, cô có thể tùy ý sử dụng các đồ vật trong phòng này, chuẩn bị xong thì có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, không cần nói cho tôi biết.”

Chưa đến nửa tiếng, Lương Yên đã hoàn thành diễn giải cốt truyện được chỉ định, có thể nói, khả năng kiểm soát cảm xúc của cô rất tự nhiên, nhưng nếu được yêu cầu đánh giá về biểu hiện của mình thì cô chỉ có thể nói khá hài lòng.

Bởi vì cô cảm thấy mình chưa nắm bắt được trạng thái tâm lý trong điểm đột phá cảm xúc quan trọng nhất. Lúc đó, những gì cô thể hiện rõ ràng là sự kiệt sức về thể xác hơn là suy sụp tinh thần, mà sự kiệt sức này vô cùng chân thực, bởi vì tối hôm qua cô thức gần như cả đêm để đọc tác phẩm gốc, cố gắng khắc sâu nó để hiểu những thay đổi tâm lý trong cuộc đời nữ chính.

Lần này cũng giống như những lần thử vai trước, kết quả không được đưa ra ngay lập tức, vẻ mặt của Lý Thành bình tĩnh như nước, khiến người ta khó mà đoán ra được cảm xúc, Lương Yên lịch sự chào tạm biểu rồi xoay người đi ra ngoài.

Hành lang trải ở khách sạn cao cấp rất thoải mái, khi cô đi đến khu vực công cộng, cô ngước mắt lên nhìn, con số màu đỏ cho thấy thang máy đang dừng ở tầng trên, Lương Yên ấn nút xuống, rồi ngửa mặt đón ánh nắng ngoài cửa sổ.

Hơi ấm trên mặt vẫn chưa bị ánh nắng bao bọc thì cửa thang máy đã từ từ mở ra, Lương Yên nhướng mày nhìn hai người đứng cạnh nhau đang đối diện với mình.

Trần Thức và Đàm Uyển Thanh.

Mới sáng sớm, một nam một nữ cùng xuất hiện trong thang máy của khách sạn cao cấp.

Một con gió thổi vào khiến đuôi tóc cô bay lên, thổi bay một chút áy náy về chuyện ngày hôm qua trong lòng Lương Yên.

Cô vẫn nghĩ anh là Trần Ngôn của trước đây, một chàng trai cấp ba ngây thơ đến mức cổ đỏ bừng khi đứng trước mặt cô.

Hiện tại đã đỡ hơn, có thể làm liên tục từ buổi chiều đến buổi tối, không sợ đứng không vững khi phẫu thuật cho bệnh nhân.

Hôm nay Lương Yên không đội mũ, trên tay cô cầm một chiếc kính râm mắt mèo Celine, khi cửa thang máy từ từ đóng lại, cô giơ tay kéo khẩu trang lên, hoàn toàn che kín chóp mũi.

Trong thang máy rất yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa trên đỉnh đầu, qua lăng kính tối tăm, Lương Yên nhìn vào bóng người phản chiếu trên cửa thang máy.

Trần Thức không mặc trịnh trọng như ngày hôm qua, anh ăn mặc hơi tùy tiện, một chiếc áo thun màu trắng tinh khiết phối hợp với một chiếc quần denim thô dài, đi một đôi giày thể thao màu trắng.

Trước trán có mấy lọn tóc rơi xuống, nhìn qua có vẻ không giống người đã đi làm.

Đàm Uyển Thanh đứng bên cạnh vẫn đoan trang như trong ấn tượng của Lương Yên, mặc váy trắng, đeo một chiếc túi màu be, lông mi cụp xuống nhìn xuống dưới, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngay khi thang máy dừng ở tầng một và từ từ mở ra cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Trần Thức gọi cô ấy, lúc này cô ấy mới ngẩng đầu ‘ồ’ một tiếng, nhanh chóng bước ra khỏi thang máy.

Khi bóng người mặc đồ trắng đã đi được nửa đường nhưng bàn tay giơ ra chặn thang máy của Trần Thức vẫn không thu về.

“Đến tầng một rồi.” Anh xoay người nhắc nhở.

Lương Yên tiến lên một bước, cơn gió mạnh gần cửa thang máy thổi bay hơi thở sạch sẽ trên người Trần Thức, nó bao quanh người anh.

Khi xoay người ấn nút B1 trong thang máy, cô lùi lại mấy bước để tránh mùi hương quyến rũ kia.

“Xe em đậu ở tầng hầm.”