Chương 2: Thôn Quê

Tại một vùng quê yên bình...

- Đi nào các bạn!

Lãng tử Lê Hoàng Trung khoác tay. Tất cả về quê chơi, chính là về quê của anh ta. Phải lên thành thị xa xôi học hành, ba mẹ dưới quê còng lưng buôn hoa màu, gửi tiền cho anh độ bóng đá.

- Phải dẫn cho bọn này biết nhiều nơi thú vị nha!

Lực sĩ Trần Đại Long cười nói, để lộ hàm răng trắng bốc. Gia đình được xếp vào bảng danh sách người giàu. Ba có mấy công ty bất động sản, hướng dẫn người ta mua nhà đất. Mẹ cho vay nạn lãi, siết lại nhà đất người ta. Thật tuần hoàn.

- Lần đầu mới thấy cảnh này!

Vừa tay Nguyễn Thanh Xuân nói, từ nhỏ đến lớn cô sống trong xa hoa, là một đại tiểu thư, nhà có đúng một trăm cái khách sạn. Trần Đại Long top 10 thì cô cũng top 8, để thấy được cảnh yên bình làng quê chỉ có trên mạng internet.

- Chưa từng thấy sao? Dân sành điệu vào đây cũng biến thành hai lúa!

Lý Nhật Thiên nhìn mặt ngơ ngác của ả không nhịn được cười. Phải nói trong tất cả thì hắn thần bí nhất, không ai biết quê hương ở đâu.

- Còn quê anh thì sao? Có giống thế không?

Phòng thủ Ngô Mỹ Lệ đi kế bên nói nhỏ. Đại Long top 10, Thanh Xuân top 8, cô là top 6, đất đai chiếm 30% trong thành phố. Nhìn thấy cảnh quê hương mộc mạc rất lấy làm lạ, gặp cây nào cũng nhìn qua mấy giây như sợ quên mất.

- Anh hả? Chỗ anh cũng giống như vậy, đẹp hơn một chút xíu!

Lê Hoàng Trung lườm hắn một cái.

- Mày lấy le với gái cũng phải nể huynh đệ chứ!

- Ăn nói kiểu gì đó hả?

Ngô Mỹ Lệ to tiếng.

Hoàng Trung định cãi lại, nhìn thấy Nhật Thiên thì hạ hoả.

- Không phải tao sợ, mà tao nghĩ cho mày, sau này còn có dịp ăn đám cưới!

- Ông... Quá đáng!

Mỹ Lệ muốn nói tiếp nhưng hết nghĩ ra, đành bỏ cuộc.

Trần Đại Long thì cười phá lên.



Nguyễn Thanh Xuân truyền giọng thanh thúy:

- Thôi đang vui, mấy người làm mất hứng quá hà!

Lý Nhật Thiên chỉ cười nhàn nhạt.

Họ đi qua một con đường nhỏ đủ một người qua, hai bên đều là nước. Người không biết đến làng quê thì thấy lạ, không giống như đường một chiều, nếu cả hai đầu đều có người đi qua thì sao?

Người này phải nhường người kia, trẻ nhường già, nam nhường nữ, đó là sự mộc mạc đơn thuần xinh đẹp.

Qua con đường nhỏ là đến khu xóm của Lê Hoàng Trung. Có một cây đa trước ngõ, vừa cao vừa to đại hãn, dang tay rộng xoè lá xum xuê, rễ phình to. Nói đến độ già, các cụ lão trong làng đi ngang phải gọi nó một tiếng ông ngoại còn miễn cưỡng.

Ngôi nhà có hai tường rào ốp gạch ống đỏ, cũng là niềm tự hào của Hoàng Trung, địa phương này kiếm được tường rào bằng đá là quý rồi.

Giữa hai bờ tường đống một lỗ thủng chữ nhật 3m làm cổng. Bước qua là đến sân nhà, bằng gạch tàu đỏ au, cũng tự hào so với xi măng hoặc bằng đất.

Phía trước có một thân cột khối vuông, bên trên có bàn thờ nhỏ, bên dưới cũng là một bàn thờ nhỏ. Người ta gọi tục là thờ ông Thiên và ông Tà.

Ba căn nhà xây dựng chữ U. Căn chính giữa là của ba mẹ Hoàng Trung, hai bên của họ hàng. Đất đai hưởng từ ông bà, việc người dưới quê xây nhà chung khu đất không có gì lạ.

Một bên còn có cả khu vườn. Sau nhà Hoàng Trung là bờ sông trải dài như lụa đào, có cửa thông ra sau.

Hoàng Trung biết Lý Nhật Thiên cũng hơi rành phong thủy, hỏi đùa:

- Mày thấy phong thủy nhà tao thế nào?

Nhật Thiên cười nói:

- Nhìn sông dựa núi, còn gì bằng?

- Đừng nịnh nha! Nhà tao quay lưng ra sông mày bảo nhìn sông?

Hoàng Trung nở mũi, nhưng cũng nói cho có lý.

- Người ở quê rất thường sinh hoạt bằng cửa sau, theo phong thủy cửa nào thường đi là cửa chính!

Sau khi cả bọn đến nơi, chưa vội ăn uống gì mà ra bờ sông sau nhà.

- Đi đâu anh cũng mang theo nó hết vậy? Kỷ niệm hả?

Ngô Mỹ Lệ chung thủy vẫn đi kế Lý Nhật Thiên tâm sự.

- Cái này hả?



Nhật Thiên giơ ba lô lên.

- Dụng cụ cá nhân thôi!

Dòng sông không lớn nhưng gió thổi rất mát, cá bơi phía dưới lục bình bên trên.

Có một cây cầu ván bắt lơ lửng. Năm người đứng trên đó.

Bên kia sông có thể thấy những căn nhà đang nhìn qua, nhìn ra phía xa thấy có cầu khỉ bắt ngang.

- Mày kêu tụi tao mặc đồ bơi, đừng nói nhảy xuống đây bơi nha?

Trần Đại Long nhìn xuống sông xúc động.

- Mày có thấy ai mặc đồ bơi ra sông để ăn cơm không?

Lê Hoàng Trung khinh bỉ.

- Phía dưới có miểng chai không?

Nguyễn Thanh Xuân kinh hoảng, nhìn nước đυ.c quá có chút không an tâm.

- Không có đâu! Đây là sân nhà, tôi nắm trong lòng bàn tay!

Hoàng Trung quả quyết, mười phần tự tin.

- Lên thành thị học còn biết rõ dưới sông có gì, mày cũng có hiếu lắm!

Lý Nhật Thiên móc cổ họng xong liền né một cái, tránh được một cước của Hoàng Trung.

- Thằng chó... Vậy để tôi làm mẫu!

Hoàng Trung đứng sát ngoài cây cầu, chuẩn bị nhảy xuống. Nhật Thiên đạp vào mông hắn một cái đẩy thẳng xuống sông.

- Mày đạp không trúng tao nhưng tao lại thích trả!

Hoàng Trung ngóc đầu lên.

- Em gái mày!

Phía trên đáp lại bằng tràn cười.