Chương 7: Đổi thành cây gậy thịt này được không

Hehehe, thật ra chương mới là chương 6 nha, sorry các độc giả yêu dấu, lần trước mình edit nhầm chương. Làm phiền các bạn phải sang chương 6 đọc nhé. Cảm ơn và yêu các bạn rất nhiều <3333

________________________________________________________________

Văn Thời biết, nhục huyệt 17 tuổi của Nguyễn Lê cho dù có cắm đến sưng lên cũng không thể thừa nhận hắn được.

Cơ thể này của cô không quen biết ra hắn, ngay cả hắn cũng không hiểu rõ cô gái rõ ràng trúc trắc lại giả vờ kiều mị, liên tục buông lời lẳиɠ ɭơ này.

Văn Thời nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Nguyễn Lê, tiếp tục chuyện hôm trước vừa gặp cô đã muốn làm.

Hắn cúi đầu, cách một lớp vải, nuốt trọn núʍ ѵú bên phải của cô, ngậm trong miệng chậm rãi nhấm nháp.

Cả người Nguyễn Lê run lên, vải vóc ướŧ áŧ trước ngực làm cho cô cảm thấy như đập ngừng đập, không nhịn được ‘ưm’ một tiếng, cô gái nhỏ này thật mâu thuẫn.

Cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào mái tóc của hắn, nhất thời không biết nên làm gì.

Trong lúc Nguyễn Lê còn đang do dự, Văn Thời đã thay cô lựa chọn.

Cả người thiếu nữ bị lột sạch, như quả lê đã gọt vỏ, toàn thân trắng nõn, tỏa ra ánh sáng mê người, hơn nữa là cô còn cắn môi nhìn bạn, cặp mắt liễm diễm kia như đang quyến rũ.

Trần trụi ngay cả một vật che chắn cũng không có.

Nam sinh tách khe hở màu hồng nhạt giữa đùi cô gái ra nhìn một lát, hai cánh môi phì nộn bao bọc nếp uốn bên trong, so với trong ấn tượng không có khác biệt gì quá lớn.

Hắn trực tiếp há mồm cắn đầṳ ѵú của thiếu nữ, y như đứa trẻ chưa cai sữa, khăng khăng phải hút ra được sữa.

Nguyễn Lê, ngực của cậu bao lớn? 75D? Mới 17 tuổi mà đã lớn như thế này, muốn mời gọi người khác đến ăn sao?” Văn Thời không quên xoa bóp một bên ngực còn lại, ậm ờ nói không rõ.

Cô gái ngày càng quyến rũ hơn, trong cơ thể xuất hiện rất nhiều cảm giác xa lạ đan xen vào nhau tựa như có dòng điện vọt qua, ngứa ngáy khó chịu.

Nguyễn Lê ở dưới thân hắn dịch dịch mông, len lén mở chân rộng hơn một chút, tiểu huyệt kiều nộn lộ ra cửa động rộng chỉ bằng một ngón tay.

Văn Thời nhìn thấy hành động mờ ám của cô, khàn giọng bật cười, “Muốn? Để tôi sờ xem xem đã ướt chưa.”

Hầu như nam sinh chưa hề làm màn dạo đầu.

Nguyễn Lê biết mình đã ướt, dâʍ ŧᏂủy̠ từ khe thịt không ngừng tuôn ra, đùi trong nhão dính, cô hừ nhẹ, “Đã ướt, cậu đến làm nhanh đi.”

Thiếu nữ giận dỗi cùng hắn lên giường, nhưng cô quật cường không muốn tỏ ra sợ hãi trước mặt hắn.

Tay Văn Thời chạm vào u cốc giữa hai chân cô gái, chỗ kia quả thật giống như cô nói, đã lan tràn nước, ngay cả đám lông thưa thớt cũng bị dính đạn, ướt sũng nhăn nheo.

“Ướt nhanh như vậy? Hả? Tiểu tao lê?”

Hắn cũng không rút tay ra khỏi, ngược lại kiên nhẫn xoa nắn tiểu thịt viên mẫn cảm giữa môi âʍ ɦộ.

Mảnh thịt kia hoàn toàn không thể chịu được trêu đùa, Nguyễn Lê nằm ngửa trên giường hơi run rẩy, “Đừng…..A, Văn Thời!”

“Không cần làm như vậy…..” Ngón trỏ Văn Thời đang muốn dọc theo khe hở chen vào hành lang u tối, Nguyễn Lê kinh hô.

Mặt Văn Thời căng chặt, rõ ràng sự nhẫn nại đã đạt đến cực hạn, hắn sờ soạng trên tủ đầu giường, xé gói plastic ngay trước mặt cô, không thuần thục lắm đeo vào.

Dù sao trước kia hắn căn bản không cần suy nghĩ chuyện này.

Văn Thời đè Nguyễn Lê xuống lần nữa, côn ŧᏂịŧ ở bên ngoài tiểu huyệt đâm chọc một hồi, “Vậy cậu muốn cái gì, chúng ta đổi thành cây gậy thịt này được không.”

Ngón tay thon dài của nam sinh tùy ý sờ soạng mảnh đất lầy lội bất kham kia, vật thô dài nóng bỏng thô kệch đã không còn quan tâm được bất cứ thứ gì, lỗ mãng mở huyệt động, vọt qua trở ngại, xông thẳng vào nơi sâu nhất.

“Ô……” Nguyễn Lê kêu thảm thiết.

Phòng 8228 dưới tầng, “Ầm” một tiếng vang lớn, cửa đã bị người ta đóng lại hoàn toàn.