Chương 8: Kỹ thuật của cậu quá kém

Nguyễn Lê là một vưu vật, Đường Thành Lâm gặp qua vô số người, từ lần đầu gặp cô đã biết.

Cần cổ mềm mại, eo thon, ngực lớn, nhìn tuy gầy nhưng khung xương của cô nhỏ, ôm trong ngực không cấn tay, trên người thiếu nữ lại thoang thoảng mùi hương cơ thể, lúc Đường Thành Lâm ôm cô đến phòng y tế đã lập tức cứng.

Lớn lên trong môi trường như vậy, nên nhìn Nguyễn Lê có trưởng thành hơn so với bạn bè đồng trang lứa, không người đàn ông nào không muốn đè cô.

Đường Thành Lâm cũng không ngoại lệ.

Nguyễn Lê tuỳ ý tỏ tình với hắn, Đường Thành Lâm ngoài mặt không đáp ứng.

Thế nhưng sau lưng lại dùng bút chì viết địa điểm rõ ràng, ngay sau khi chấm xong bài kiểm tra trắc nghiệm, Đường Thành Lâm đã chắc chắn thiếu nữ sẽ đến, sự si mê của cô, tình ý nồng đậm trong mắt cô không lừa được người.

Đường Thành Lâm thể nào cũng không ngờ được có người lại xoá đi chữ viết của hắn, một lần nữa viết lại, thay đổi chi tiết không đáng chú ý.

Văn Thời đánh giá thấp sự mê luyến của tiểu cô nương này dành cho Đường Thành Lâm.

Hắn không muốn dùng phương thức này để có được Nguyễn Lê, cũng có chút hi vọng Nguyễn Lê sẽ không nhìn thấy dòng chữ kia.

Khi Đường Thành Lâm rời khỏi khách sạn Hương Giang.

Nguyễn Lê nằm trên giường cách một bức tường khóc, bị Văn Thời thao khóc.

Cô gắt gao cắn môi, nước mắt tuôn rơi như đê vỡ, giọt nước mắt trong suốt đọng trên hốc mắt, kích động nhìn Văn Thời đang gần trong gang tấc, như thể hắn đã phạm phải sai lầm tày trời.

A, đau quá.

Kích thước của hai người không tương xứng, huyệt khẩu nhỏ hẹp lần đầu bị mở ra, miệng trẻ con làm sao có thể nuốt trọn được nguyên cái bắp ngô.

Nguyễn Lê ôm bụng, chỉ cảm thấy đùi bị người ta chặt nứt, chày gỗ đâm chọc vào huyệt đạo, cả người cô như bị đóng đinh ở trên giường không cách nào nhúc nhích được, dường như đã chết qua vô số lần.

Côn ŧᏂịŧ hắn sẫm màu hơn tiểu huyệt mấy phần, huyệt khẩu đã mở ra hết mức có thể để nuốt cây gậy gộc, cơ thể nam sinh ôm lấy thiếu nữ, đều trẻ tuổi, thật tốt đẹp.

Đường đi ẩm ướt lại ấm áp, vật dưới háng nam sinh đẩy ra tầng tầng lớp lớp nếp uốn, thiếu nữ rất lo lắng, mị thịt xoắn lấy kẻ xâm lược, Văn Thời bị cô kí©h thí©ɧ thiếu chút nữa không nhịn được.

Hắn cũng không biết lần đầu tiên đau đến mức nào.

Thế nhưng nhìn thấy Nguyễn Lê nhíu chặt mày, sắc mặt trắng bệch, cánh môi hồng nhuận cũng bị hằn dấu cắn rất sâu, bộ dáng ủy khuất đến cực điểm này, mặc kệ cô có phải giả vờ hay không, Văn Thời vẫn rất đau lòng.

Mi tâm nam sinh nhảy dựng lên.

Chôn ở trong cơ thể cô không dám nhúc nhích, khô khan hôn lên khóe mắt cô gian nan nói, “Lần sau sẽ không đau nữa.”

Hắn mυ"ŧ giọt nước mắt kia đi.

Văn Thời chưa bao giờ biết dỗ dành người khác, người phụ nữ duy nhất bên cạnh hắn trước kia cũng không cần hắn dỗ dành.

Qua một lúc Nguyễn Lê mới hòa hoãn đôi chút, không còn đau nữa, cự vật cắm vào tiểu huyệt trướng đến khó chịu, không chỉ trướng còn có một cảm giác khó tả khác mà cô không rõ.

Đột nhiên cô đưa tay xoay đầu Văn Thơi, mạnh mẽ cắn môi hắn, gặm nhấm không hề có quy luật, cả đoạn đường trước khi đến đây cô đều nhai kẹo cao su, trong miệng vẫn còn dư vị bạc hà tươi mát.

Văn Thời ngẩn người, trước kia bọn họ hoan ái đều vào thẳng chủ đề, không có những tiếp xúc hư vô mờ mịt kiểu thế này, hắn có chút không quen, nhưng cũng chỉ là có chút, trong phút chốc đã hồi phục tinh thần giành lại quyền chủ động.

Bàn tay Văn Thời từ phía sau nâng cổ cô lên, dường như hắn muốn hút hết dưỡng khí của cô, ra sức cắn nuốt, răng lưỡi trằn trọc cọ xát.

Đột nhiên, sắc mặt Nguyễn Lê thay đổi, cô yếu ớt nức nở, ngay khi hắn vừa nhả ra, chợt há mồm hung hăng cắn hắn, hàm răng bén nhọn đâm vào da thịt, cho đến khi nếm được vị tanh mặn với thôi.

“Văn Thời, kỹ thuật của cậu quá kém….. Tôi không muốn làm với cậu……”

Nguyễn Lê vừa đau vừa ngứa, cả người khó chịu không nói nên lời.

Duỗi tay muốn đẩy hắn ra.

Văn Thời nghe cô nói thế sao có thể chịu được.

Nam sinh không quan tâm nữa bắt đầu chen chúc ra vào trong cơ thể cô.