Chương 6: Cậu có biết làm không hả, đau!

Đôi mắt nam sinh bắt đầu phiếm hồng, đáy mắt lộ rõ du͙© vọиɠ khiến người ta hít thở không thông.

Tố chất tâm lý của Văn Thời khác người thường, là kiểu gặp phải loại chuyện không thể tưởng tượng được như trở về quá khứ, hắn cũng chỉ kinh ngạc trong chốc lát, sau đó một mình tiêu hóa hết.

Duy chỉ thất bại ở trên người cô.

Văn Thời nhớ rõ, đã ba ngày hắn chưa làʍ t̠ìиɦ với cô, ban ngày nhìn cô ngồi bên cạnh mình, trừ tiết hóa học, còn lại những tiết học khác cô đều làm chuyện riêng ở phía dưới.

Văn Thời cũng không có kiên nhẫn nghe giảng, từ lớp 10 hắn đã chọn hóa sinh, với trình độ hiện tại của hắn dạy học vị cao học cũng thừa sức. Lúc cô lén đọc truyện tranh, hắn lại lén nhìn cô.

Văn Thời trời sinh lạnh nhạt, tình cảm đạm bạc, nói trắng ra là ngoại trừ vài người thân bên cạnh thì hắn đối xử với ai cũng máu lạnh.

Kể cả Nguyễn Lê trước kia đã ngủ với hắn vô số lần.Đó là giao dịch.

Người phụ nữ này trừ việc có một cơ thể tuyệt đẹp, còn lại không có chỗ nào đáng để khen. Văn Thời không thèm để ý đến cô.

Đầu óc vốn đã ngốc, còn không chăm chỉ học cho tốt, cả ngày chỉ mơ mộng viển vông, cho dù không xảy ra chuyện Đường Thành Lẫm thì cô cũng không thể thi đậu đại học.

Thế nhưng cơ thể của Văn Thời lại rất thành thật, mỗi đêm đều cứng đến khó chịu, hận không thể nhét côn ŧᏂịŧ vào tiểu bức cô đi ngủ.

Lúc này Nguyễn Lê đã bị nam sinh đặt trên giường lớn trong phòng khách sạn, hai chân mở ra, thậm chí ngay cả qυầи ɭóŧ của cô hắn cũng không kịp cởi ra.

Vội vàng lấy ra cây gậy thịt màu sắc phấn nộn của mình, kéo miếng vải nhỏ kia sang một bên, cầm côn ŧᏂịŧ chuẩn bị chen vào trong hang động của cô.

Thân thể của cô hắn nắm trong lòng bàn tay, trời sinh không thể thiếu đàn ông, lẳиɠ ɭơ lại mẫn cảm, chỉ cần trêu chọc một chút đã chảy nước đầm đìa, tràn ra khắp nơi.

Còn đang ở tuổi dậy thì không ngừng phát triển nhưng qυყ đầυ hình nấm hương cũng đã lớn bằng nắm tay của trẻ sơ sinh, dươиɠ ѵậŧ dưới háng nam sinh nhạt hơn một chút so với lúc trưởng thành, lộ ra màu hồng nhạt.

Cảm giác da thịt trực tiếp chạm vào nhau quá mức kí©h thí©ɧ, Nguyễn Lê chưa từng trải qua, huống chi là dùng phương thức đơn giản thô bạo như thế này.

Vật cứng sưng to mở huyệt khẩu, cố gắng thăm dò bên trong.

Biểu cảm lạnh nhạt trên mặt cô gái cuối cùng cũng đã thay đổi, cô véo hắn kêu lên, “Văn Thời! Cậu có biết làm không hả, đau!”

Tiếng kêu đau đớn không giống giả vờ của cô truyền vào tai, lý trí của Văn Thời đã tỉnh lại vài phần.

Hắn xoa xoa mi tâm, rời khỏi người cô.

Mắt Văn Thời nhìn nơi riêng tư của thiếu nữ được bao bọc bởi mảnh vải màu trắng kia, trước đây cô sẽ không bao giờ mặc kiểu này, cô thích mặc kiểu hai sợi dây buộc liền với nhau tạo thành, tùy ý kéo một chút đã rách.

Văn Thời cũng rất thích, đã xé hỏng không biết bao nhiêu cái.

Nam sinh thu ánh mắt lại, đẩy bàn tay đang che trước ngực của cô ra.

Văn Thời giờ khắc này, mới chính thức gặp khó khăn.

Tiểu yêu tinh Nguyễn Lê này cũng chỉ khua môi múa mép, cô vốn không có kinh nghiệm, không hề biết gì, Văn Thời lại càng không biết nên làm thế nào với cô.

Dù sao thì trước đây lần đầu tiên của hai người bọn họ, cũng là Nguyễn Lê không nói một lời cởϊ qυầи hắn, trực tiếp ngồi trên đùi ăn côn ŧᏂịŧ hắn.

Nếu không nhờ yêu nghiệt này Văn Thời sẽ không bao giờ biết được, ngoại trừ thí nghiệm còn có thứ khác có thể gợi lên hứng thú của hắn.