Chương 15: Tiền của tớ là tiền của cậu

Buổi tối, Bạch Hòa tắm rửa xong đi vào phòng, Ngôn Dịch ngồi ở trước bàn đọc sách.

Ngọn đèn ngủ nhỏ chiếu sáng làn da trắng lạnh lẽo của cậu, cậu đang mặc một chiếc áo body màu đen.

Cái áo này là quần áo cũ cậu mặc từ năm mười lăm tuổi, size nhỏ, cũng hơi chật, không thể bao bọc đủ cơ bắp ngày càng phát triển của cậu.

Thực ra dáng người của Ngôn Dịch không kém gì Kỳ Lãng, chỉ là Kỳ Lãng cao hơn cậu một chút nên trông anh cường tráng hơn.

Nhưng Ngôn Dịch vốn còn nhỏ, không biết sau này cậu có cao hơn Kỳ Lãng không.

Thấy Bạch Hòa đi vào cửa, cậu quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang dựa vào tường nhìn cậu cười xấu xa.

Cô ấy mặc chiếc váy ngủ nhỏ màu trắng, bé xíu, tóc đen dày đặc rối tung trên đôi vai mảnh mai. Sau khi tắm, cô mang theo một loại hơi thở sạch sẽ, làm da dường như cũng trở nên mịn màng hơn.

Hai má Ngôn Dịch nóng bừng, cảm giác khô nóng lan truyền khắp cơ thể, đến phía dưới...

Chỉ bị cô nhìn chăm chú một lát, vậy mà cậu lại... lại...

"Cậu nhìn tớ làm gì?"

Để che giấu sự khao khát trong lòng, Ngôn Dịch quay đầu đi.

"A Dịch nhà chúng ta ấy à, thật là nỗ thực, thi xong đai học rồi vẫn phải đọc sách mỗi ngày."

"Không có việc gì làm."

"Hóa ra là không có việc gì làm!" Cô đề xuất, "Xem TV đi, xem chương trình giải trí, xem phim Mỹ đi, hoặc chơi game, không phải cậu rất thích chơi game sao."

Trong lòng Ngôn Dịch nghĩ, việc cậu "rất thích" chơi game là bởi vì... muốn chơi cùng cô mà thôi.

Cậu không quá hứng thú với game.

Thực ra cậu không quá hứng thú đến mọi thứ, kể cả việc đọc sách, học hành... tất cả chỉ là giả vờ, để che giấu ý định tà ác trong lòng.

Trong thời kỳ dậy thì, Ngôn Dịch không hứng thú với bất cứ điều gì, ngoại trừ...

Ngoại trừ... Bạch Hòa.

Để che giấu ý nghĩ xấu hổ đó, để bản thân trông giống như một người bình thường, Ngôn Dịch giả vờ mình đam mê học hành, giả vờ mình là một thiếu niên yêu thích văn hóa Otaku, thường xuyên tham gia hội chợ cosplay, giả vờ mình thích chơi game như một trạch nam, thậm chí cậu giả vờ mình chơi game không giỏi, để Bạch Hòa chế nhạo cậu...

Tất cả chỉ là giả dối, để cô cảm thấy an tâm, để cô không phát hiện ra rằng A Dịch, người mà cô đã yêu thương nhiều năm như vậy thực ra... lại là một kẻ biếи ŧɦái, mỗi đêm đều trằn trọc không ngủ nổi chỉ vì nghĩ làm thế nào để có được cô ở ngay bên cạnh.

Bạch Hòa đi đến, cô chống hai tay, ngồi lên bàn của cậu: "Ngày mai chúng ta đi đâu chơi đây?"

"Cậu muốn đi đâu?

Bạch Hòa không nghĩ ra nơi nào cô đặc biệt muốn đi.

Trong giai đoạn ôn thi cuối cấp, trong đầu cô luôn nghĩ sau khi kết thúc thi đại học phải làm cái này, làm cái kia, nhưng khi thi xong, tâm trạng cũng trở nên bình tĩnh thì cô lại không cảm thấy có gì đặc biệt muốn làm.

"Vậy thì mai nói sau, trước hết nghỉ ngơi đi đã."

"Được."

Ngôn Dịch cố gắng kiềm chế ánh mắt, không nhìn xuống đôi chân của cô và khe hở giữa đùi cô trên mặt bàn, "Đợi lên đại học thì đổi máy tính mới."

"Đúng vậy." Bạch Hòa nhìn vào chiếc máy tính để bàn cũ trên bàn cậu, "Máy này hệ điều hành cũ quá rồi, bộ nhớ đã đầy, không thể chơi game được, tớ muốn cái laptop như của Kỳ Lãng quá."

"Đại học là có thể mua."

"Điều kiện tiên quyết là... tớ phải đỗ đại học."

Nói đến điểm số, Bạch Hòa lại thở dài, lo lắng nói: "Nhưng cậu đừng quá cố gắng như vậy, làm tớ cảm thấy mình như một kẻ lười biếng."

Ngôn Dịch cười, đặt sách xuống: "Làm bác sĩ thì phải không ngừng học hỏi, không thì sau này sao có thể chữa bệnh cho người khác, bệnh nhân được giao cho tớ thì tớ cũng phải chịu trách nhiệm với gia đình của họ."

"Nói cũng đúng! Cố lên nhé, bác sĩ Ngôn!" Bạch Hòa vỗ nhẹ vào vai cậu, cô bỗng dưng phát hiện da cậu vô cùng mượt mà, cũng rất nóng.

Dưới da, cơ bắp co rút mỗi lúc... giống như có sự sống.

Cô bỗng thấy hơi xấu hổ, rút lại tay, gãi gãi cổ.

Ngôn Dịch vươn tay để sờ vết bỏng trên cổ cô, giống như một vết mực trên tờ giấy trắng, vết sẹo uốn cong như rắn.

"Còn ngứa không?" Cậu vuốt ve vết sẹo, trong mắt tràn đầy dịu dàng và đau lòng.

"Ừm, thỉnh thoảng sẽ hơi ngứa một chút."

Ngôn Dịch là người duy nhất có thể vuốt ve vết sẹo trên cổ cô, ngày cả Kỳ Lãng cũng không được xem thì nói gì là sờ tới.

Đó là vết thương lòng tự ti nhất của cô, vì vết sẹo này mà cô buộc phải từ bỏ việc tập múa ba lê từ nhỏ, theo thời gian, vết sẹo trong lòng ngày càng lớn.

"Cậu có muốn phẫu thuật để loại bỏ vết sẹo này không?"

"Tớ đã từng tìm hiểu qua."

Bạch Hòa làm sao có thể không quan tâm đến mấy tin tức thẩm mỹ chứ, cô nằm mơ cũng muốn có được làn da hoàn hảo như một cô gái bình thường, không cần phải quàng khăn lụa đen vào mùa hè.

"Phẫu thuật xóa sẹo rất tốn kém, nếu muốn hồi phục hoàn toàn, không để lại dấu vết và trông tự nhiên thì có lẽ phải đến Hàn Quốc." Bạch Hòa thở dài, "Phí phẫu thuật cũng siêu đắt, đối với một bệnh nhân có diện thích sẹo lớn như tớ mà nói, chắc phải tốn tầm mấy chục vạn.”

“Tớ có tiền tiết kiệm, nhưng mấy chục vạn thì chưa đủ, có điều khi lên đại học tớ sẽ tiếp tục cố gắng.” Ngôn Dịch nói.

“Không cần phải như vậy.” Bạch Hòa ngắt lời cậu, “Tiền cậu vất vả lắm mới tiết kiệm được sao có thể dùng để phẫu thuật cho tớ được, cậu giữ lại cho mình, sau này yêu đương có bạn gái các thứ cũng cần có tiền đó.”

“Những thứ đó không quan trọng.” Ngôn Dịch nói: “Tiền của tớ là của cậu.”

Thật là một người em trai tốt, Bạch Hòa yêu cậu chết mất thôi.

Cô mỉm cười, chạm vào đầu cậu: “Chuyện này để sau hãy nói, tớ càng đang nghĩ chờ A Dịch nhà chúng ta học thành tài, đích thân thực hiện phẫu thuật cho tớ, như vậy tớ càng yên tâm hơn, hơn nữa không cần tốn nhiều tiền như vậy."

"Được, vậy cậu chờ tớ."

Bạch Hòa từ trên bàn nhảy xuống: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Ngôn Dịch nhìn cô đi về phòng, Bạch Lãng còn cố ý để cửa mở.

Cậu nghĩ đến những suy nghĩ đen tối của mình trong lúc đêm khuya, cách cửa kia như một thứ gì đó vô cùng dụ dỗ đối với cậu,

“Bạch Hòa, tớ nghĩ khi chúng ta đi ngủ, cậu khóa cửa lại sẽ tốt hơn.”

Cậu nói với tấm ngăn không có cách âm, “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Đừng mà!” Bạch Hòa lập tức phản đối, “Tớ sợ.”

“Được rồi.”

Ngôn Dịch không ép buộc cô nữa, cậu kìm nén cảm xúc nằm xuống, hít sâu một hơi, dùng gối che kín mặt.