Chương 16: Không có khả năng XX!

Bạch Hòa chui vào trong chăn, mở trò chơi tình yêu của mình lên.

Hôm nay Kỳ Lãng tặng cô hai mươi chiếc thẻ S, mặc dù không phải là người chồng mà cô mơ ước, mà là ông chùm công nghệ phúc hắc có chỉ số IQ cao ngất ngưởng đối nghịch với chồng cô mọi lúc mọi nơi, nhưng mà... dù sao cũng đã mua rồi, không chơi thì hơi phí.

Vậy nên cô mở thẻ cốt truyện ra.

Đây cũng là lần đầu tiên cô thử tìm hiểu về cốt truyện của kẻ phản diện lớn - Tần Thâm.

Trước đây cô luôn cảm thấy người này ít nói, mặt lạnh tim lạnh, đối mặt với nữ chính thì lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt, mấy lần Bạch Hòa muốn trêu chọc anh ấy, đâm chọc lung tung vào mọi bộ phận của cơ thể anh ấy, kết quả... anh ấy hoàn toàn không ngại ngùng hoặc đáp trả giống những nam chính khác.

Tần Thâm vậy mà lại... tức giận!

Vì thế, có một thời gian dài Tần Thâm không thèm để ý cô, điều này khiến Bạch Hòa cảm thấy vô cùng buồn chán.

Cô là nữ chính đó, còn không phải chỉ là nữ chính bình thường, mà còn là kim chủ đại nhân đến tiêu tiền, nhóm nam chính nên yêu thương và bảo vệ cô, nhưng lại có một người dám đối xử như vậy với cô.

Bạch Hòa chán ghét Tần Thâm.

Tuy nhiên, nhờ thẻ cốt truyện mà Bạch Hòa đã hiểu rõ về quá khứ của Tần Thâm, biết anh ấy yêu thầm nữ chính nhiều năm, nữ chính là ánh trăng trắng nốt chu sa của anh ấy, mỗi khoảnh khắc nổi bật trong thời niên thiếu của nữ chính, ấy ấy đều lặng lẽ đứng sau âm thầm chú ý đến cô.

Anh ấy đã chứng kiến nữ chính từ một cô gái bình thường không ai biết đến, đến khi trở thành một ngôi sao lớn được mọi người ngưỡng mộ, một cuộc hành trình đầy cay đắng, anh ấy luôn lặng lẽ trợ giúp nữ chính: ví dụ như để túi sưởi lên bàn khi nữ chính đến kỳ sinh lý mà không để lại tên, hoặc khi nữ chín rơi vào đường cùng thì nhận được một khoản đầu tư từ trên trời rơi xuống, hay thậm chí khi có kẻ xấu đang theo dõi nữ chính trong ngõ hẻm, anh ấy cũng sẽ xuất hiện và bảo vệ cô rồi mang theo thương tích biến mất...

Nhưng mà anh ấy luôn giấu kín, kìm nén... không dám tỏ tình với nữ chính.

Trong thẻ cốt truyện S, Bạch Hòa cuối cùng biết được lý do tại sao Tần Thâm không dám tỏ tình!

Bởi vì, anh ấy không có khả năng XX!!!

“Mẹ nó chứ!” Khi chơi đến đây, Bạch Hòa suýt chút nữa ném điện thoại ra ngoài.

Ở bên cạnh, qua vách ngăn, tiếng gõ của Ngôn Dịch vang lên: “Ngủ đi, đừng thức khuya.”

“À à, ngủ ngủ thôi.” Bạch Hòa nghĩ mình đã làm phiền cậu nên cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Cái gì thế này...

Mặc dù mắng nội dung kịch bản máu chó nhưng cô vẫn không kìm được mà mở các thẻ S khác ra.

Trong những thẻ này, nữ chính tự nguyện tiến gần Tần Thâm, nhưng Tần Thâm vì hạnh phúc của nữ chính vẫn cố gắng đẩy cô ra xa, rồi thậm chí còn tàn nhẫn nói "Tôi chưa từng yêu cô" để cô rời xa mình.

Hai người giằng co suốt một thời gian dài, Bạch Hòa cũng mở hết cái này đến cái khác, toàn bộ cơn buồn ngủ đều biến mất... cô chỉ muốn xem kết cục.

Sau đó, Bạch Hòa biết được nguyên nhân tại sao Tần Thâm không có khả năng XX, hóa ra là từ nhỏ cha mẹ anh ấy ly hôn, cha anh ấy bỏ đi cùng với một người phụ nữ khác, mẹ anh ấy một mình nuôi anh ấy lớn lên, bình thường công việc bận rộn nên ít quan tâm đến anh ấy, một ngày nọ có một ông chú chuyển đến cạnh nhà Tần Thâm, từ đây, cơn ác mộng của Tần Thâm bắt đầu.

Ông chú hàng xóm đã mơ tưởng cậu bé đẹp trai hàng xóm từ lâu, ông ta lừa dối cậu bé ngây thơ đến nhà, xâm hại cậu, vì những tổn thương tâm lý từ thuở nhỏ, cậu đã mất khả năng tìиɧ ɖu͙©.

Dù ông chú hàng xóm đã chết trong một vụ hỏa hoạn không biết là tai nạn hay cố ý, nhưng căn bệnh của anh cũng không cách nào chữa khỏi. Ngày đó, Tần Thâm đứng ở xa xăm nhìn căn nhà bốc cháy, nghe thấy tiếng la hét thảm thiết từ trong đám cháy, trong đôi mắt là sự hạnh phúc vì trả được thù.

Bạch Hòa hoảng sợ mở to mắt, giật mình.

Tần Thâm vậy mà lại... đây là xã hội pháp trị đó! Mặc dù cốt truyện không nói rõ vụ hỏa hoạn đó liên quan đến anh ấy nhưng...

Rất nhiều manh mối đã ám chỉ đến điều đó.

Cái... cái này sao có thể vượt qua kiểm duyệt được? Hệ thống trò chơi này thực sự là quá đỉnh!

Với tâm thế trò chơi có thể bị xóa bất cứ lúc nào, Bạch Hòa nghĩ chơi được thêm bao nhiêu thì chơi bấy nhiêu.

Bất tri bất giác, cô đã sử dụng hết 20 thẻ S, trong thẻ S cuối cùng, Tần Thâm không thể kìm nổi tình cảm dâng trào và chấp nhận nữ chính, hai người cuối cùng đã ở bên nhau.

Đêm đó, nữ chính và Tần Thâm ở trên giường hôn nhau không rời, lúc tay của nữ chính từ từ trượt xuống, cố gắng tiến xa hơn, Tần Thâm lại nắm chặt cổ tay của cô, mạnh mẽ ép tay cô đặt lêи đỉиɦ đầu.

Sau đó, anh ấy lấy ra một đồ chơi từ tủ đầu giường...

Nội dung câu chuyện kết thúc.

Bạch Hòa trực tiếp ngồi dậy, bị cốt truyện này làm cho bất ngờ.

Mặc dù, mặc dù trò chơi này thật sự không phổ biến, nhưng thế này cũng quá...

Được rồi, cô đã đủ 18 tuổi vào tháng trước, đã là người trưởng thành rồi, chơi vài trò chơi lớn không có gì.

A a a, sau đó sẽ xảy ra cái gì, thật muốn xem! Muốn biết!

Bạch Hòa lăn qua lăn lại trên giường, thay đổi hình nền điện thoại từ Lương Tiêu thành Tần Thâm, thậm chí còn sử dụng ảnh Tần Thâm làm màn hình chờ luôn.

Từ bây giờ Tần Thâm là chồng mới của cô.

Cô tiêu hết toàn bộ kim cương đã tích luỹ từ lâu để rút thẻ cốt truyện.

Kết quả là không một thẻ nào là của Tần Thâm.

Bực mình quá đi.

Có nên tiêu tiền không?

Cô nhìn vào tài khoản ngân hàng trên điện thoại của mình, chỉ còn có 3,5 tệ.

Bỏ đi, bình tĩnh lại.

Bạch Hòa đặt điện thoại xuống, quyết định không nghĩ đến Tần Thâm nữa, cô không thể để bị trò chơi cẩu huyết này xỉ nhục chí thông minh của cô.

Sau khi bình tĩnh không đến năm phút, cô lại lật lại những thẻ cốt truyện của Tần Thâm một lần nữa.

Thực sự là không thể cưỡng lại đàn ông vừa thảm lại vừa thâm tình như này mà.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ, Bạch Hòa ngồi dậy, nhìn Ngôn Dịch đứng ở cửa đang bất đắc dĩ nhìn cô: "Nếu cậu tiếp tục như vậy, tớ sẽ tịch thu điện thoại của cậu.”

"Xin lỗi, tớ làm phiền tới cậu rồi đúng không!”

"Có thể đi vào không?”

"Vào đi vào đi.”

Ngôn Dịch thong thả bước vào, vươn tay ra trước mắt cô: "Đưa di động cho tớ."

Bạch Hòa giấu điện thoại vào trong chăn: "Bây giờ tớ mời cậu ra ngoài có lẽ không ổn lắm nhỉ.”

Ngôn Dịch vẫn nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.

Bạch Hòa ôm gối làm nũng: "Đừng mà, không có điện thoại không có cảm giác an toàn.”

"Bây giờ đã hai giờ rồi mà cậu vẫn đang chơi trò chơi, cậu định thức thâu đêm à?”

"Tớ sẽ ngủ luôn, không chơi nữa đâu, thật đấy.”

Ngôn Dịch nghiêm túc đưa tay về phía cô, Bạch Hòa mặc dù không vui lắm nhưng vẫn cầm điện thoại đưa cho cậu.

Cậu dùng điện thoại gõ nhẹ vào đầu cô: "Nếu cậu không muốn ngày nào tớ cũng tịch thu điện thoại của cậu thì cố gắng đừng trốn trong chăn chơi trò chơi suốt đêm nữa.”

"Đi mau đi mau." Bạch Hòa dùng gối nén chặt đầu, đạp chân vào chân cậu, "Trước khi tớ hối hận.”

Ngôn Dịch quay lưng bước ra ngoài.

Nhìn bóng dáng cao ráo của Ngôn Dịch, Bạch Hòa bất ngờ cảm thấy Ngôn Dịch và Tần Thâm có chút giống nhau, cả hai đều...

Có tình cách kiềm chế không nói nhiều.

Ở trước mặt Ngôn Dịch, cô mới cần ngoan ngoãn nghe lời.

---