Chương 14: Tổng tài Lương Tiêu

Bạch Hòa đẩy cậu, Ngôn Dịch dè dặt nhếch miệng, đem đầu cô lại tựa vào vai cậu.

Kỳ Lãng: “Vậy nên đây là một trò chơi người lớn.”

Bạch Hòa vội vàng giải thích: “Không phải! Có thể rút được thẻ bài đó rất khó, chỉ có thể tìm được trên một số thẻ hiếm cấp S nhất định, cậu phải bỏ tiền ra mua, nếu dựa vào may mắn thì rất khó có được một thẻ."

"Cho nên vẫn là người lớn."

"Khụ khụ, tôi không phủ nhận, nhưng chơi lâu như vậy, tôi mới chỉ ngẫu nhiên được một lần..."

Kỳ Lãng và Ngôn Dịch đồng thời nhìn về phía cô.

Cô ho nhẹ một tiếng, duỗi ngón tay ra: "Tôi chỉ lấy một cái, rất trong sáng... tôi chỉ sờ vào cơ bụng thôi."

Kỳ Lãng khó hiểu nói: “Muốn sờ cơ bụng không phải tìm bạn trai có cơ bụng rồi sờ là được rồi sao? Tại sao lại phải tốn tiền mua thẻ? Đưa số tiền này cho tôi, tôi sẽ cho cậu sờ cơ bụng mỗi ngày có được không?"

Bạch Hòa biết anh có cơ bụng, là cơ bụng tám múi tiêu chuẩn, là loại khiến người ta muốn phạm tội...

Gò má cô hơi ửng hồng, cô nói: “Nói là thẻ trong sáng, nhưng không chỉ là sờ cơ bụng, mà còn có thể làm những việc khác…”

Ngôn Dịch không muốn giữa cô và Kỳ Lãng xảy ra cuộc trò chuyện như thế này, nên cậu nói: “Tớ có tiền tiết kiệm, nếu cậu cần thì tớ có thể giúp cậu mua thẻ.”

Bạch Hòa lập tức cảm thấy hứng thú, cô biết Ngôn Dịch thật ra rất có tiền! Từ nhỏ tới lớn, tiền mừng tuổi mọi người trong nhà đưa cho Ngôn Dịch đều nhiều hơn cô gấp vài lần đó!

Bởi vì cha cậu là ân nhân lớn đã cứu Bạch Hòa, dù là họ hàng nhà họ Bạch hay bên nhà họ Đường của mẹ đều luôn đối tốt với Ngôn Dịch, sợ cậu cảm thấy ăn nhờ ở đậu không vui, nên luôn thương cậu, đối xử tốt với cậu.

Cha mẹ thường lén sau lưng Bạch Hòa cho Ngôn Dịch thêm tiền tiêu vặt, bọn họ tưởng Bạch Hòa không biết chuyện này, thực ra Ngôn Dịch cũng không giấu cô cái gì, có bao nhiêu tiền tiêu vặt đều đưa cho cô, hỏi cô có muốn không.

Bạch Hòa nói: “Cho cậu thì cậu tự cầm đi.”

Ngôn Dịch sợ cô không vui, nhưng Bạch Hòa thì không, cô luôn vô tư, chưa bao giờ cảm thấy cha mẹ mình thiên vị.

Ngôn Dịch không có cha mẹ nên dù họ có yêu thương cậu đến đâu thì cậu cũng sẽ không bao giờ vượt qua được, thực ra Bạch Hòa còn thương cậu hơn cả cha mẹ cô, có gì tốt đều sẽ chia sẻ với Ngôn Dịch.

"Bây giờ cậu tiết kiệm được bao nhiêu tiền rồi?" Bạch Hòa tò mò hỏi.

Ngôn Dịch lấy điện thoại di động ra cho cô xem tài khoản ngân hàng của mình, Kỳ Lãng cũng nhanh chóng sát lại, Bạch Hòa vội đẩy anh ra: “Cậu nhìn cái gì mà nhìn.”

"Tôi tò mò, tại sao tôi không thể nhìn?"

“Cậu ấy à, biết Ngôn Dịch có tiền không chừng sẽ lừa cậu ấy ra ngoài, tống tiền cậu ấy.”

Chuyện xảy ra khi còn nhỏ, Kỳ Lãng đã nói dối Ngôn Dịch rằng chị gái cậu muốn chiếc xe lửa Transformers, Ngôn Dịch đã đi mua nó và đưa cho Bạch Hòa, nhưng... cuối cùng vẫn để Kỳ Lãng cầm chơi.

Kỳ Lãng giàu có nhưng lại thích lừa gạt tên nhóc Ngôn Dịch này, hơn nữa anh cũng biết Ngôn Dịch cố tình mắc mưu, tên này vô cùng mưu mô.

Cậu sẽ giả vờ ngây thơ, giả vờ đơn thuần, giả vờ dễ bị lừa, trước mặt Bạch Hòa làm ra vẻ em trai ngốc nghếch khiến người ta đau lòng.

Tâm cơ vô cùng.

“Cho tớ mượn một trăm tệ là được.” Bạch Hòa cười khẽ nói với Ngôn Dịch: “Tiền tiêu vặt tháng này của tớ đã tiêu hết rồi, có một tấm thẻ S mà tớ rất muốn.”

“Một trăm có đủ không?”

"Đủ rồi, một tấm thẻ chỉ một trăm tệ."

Kỳ Lãng cau mày nói: “Ngôn Dịch, cậu ủng hộ chị gái chơi loại trò chơi có nội dung không lành mạnh này sao?”

"Trò chơi mà thôi."

Ngôn Dịch thầm nghĩ chơi với nhân vật 3D còn hơn chơi cùng người nào đó.

Khi Ngôn Dịch chuyển tiền cho Bạch Hòa, Kỳ Lãng đã tải trò chơi kia xuống, đăng nhập và đăng ký, thêm tài khoản của Bạch Hòa thành bạn tốt, sau đó tặng cho cô hai mươi thẻ S.

Bạch Hòa nhìn quà anh tặng đến phát ngốc: "Kỳ Lãng! Một trăm một chiếc đấy!"

Kỳ Lãng nâng cằm nhìn Ngôn Dịch: "Không có gì, chơi xong báo cho tôi biết, tôi sẽ... mua tiếp cho cậu."

Bạch Hòa: "..."

Thấy cô gái nhỏ không nói gì cũng không tỏ vẻ vui mừng, Ngôn Dịch đi tới nhìn, trào phúng nói: “Thứ cậu mua căn bản không phải là thẻ S của chồng cậu ấy, cậu mua thẻ S của kẻ thù chồng cậu ấy, là nhân vật phản diện cậu ấy ghét nhất."

Anh hoàn toàn không quan tâm cô đang chơi gì, giả vờ giàu có giả vờ ngầu gì chứ.

Kỳ Lãng có chút xấu hổ, cúi đầu vào phần cửa hàng của trò chơi: “Mua thêm lần nữa.”

Bạch Hòa vội vàng ngăn cản: "Đừng làm như vậy! Cậu làm như vậy tôi sẽ không chơi nữa!"

Vốn dĩ chơi game chỉ để những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thư giãn chút, nhưng Kỳ Lãng đã biến cô thành người chơi kim chủ, rút thẻ không còn bất ngờ khiến niềm vui giảm đi một nửa.

Sau khi Kỳ Lãng hứa sẽ không tặng thẻ nữa, Bạch Hòa liền thả anh ra, anh nhìn mấy tấm thẻ nhân vật nam trong trung tâm thương mại, tò mò hỏi: “Hoa Ly Nhỏ, chồng cậu là người nào?”

"Đây nè."

Bạch Hòa chỉ vào người đàn ông trông giống tổng tài mặc vest đen đang nói chuyện điện thoại.

Kỳ Lãng ấn vào thẻ và đọc phần giới thiệu nhân vật--

"Lương Tiêu, chủ tịch xinh đẹp của tập đoàn LX, tóc ngắn, mắt đen và nốt ruồi ở khóe mắt, hắn bá đạo thâm tình thích ăn dấm, phóng túng không kiềm chế, vừa hư hỏng vừa đa tình, tính cách vui vẻ, có lúc sẽ tự mình liếʍ vết thương vào đêm khuya, khả năng kiếm tiền hạng nhất, một số phương diện không tiện nói cũng vô xùng vượt trội."

Anh tùy tiện mở ngẫu nhiên một thẻ, chỉ thấy tổng tài Lương Tiêu đang đè nữ chính tên Lily lên bàn, kéo cà vạt, bá đạo nói: "Em mua thẻ S của anh ta?"

Lily: "Đây là hiểu lầm, anh nghe em giải thích."

Lương Tiêu dùng tay nâng cằm cô lên: "Tôi đã đừng nói chưa, không có sự cho phép của tôi, em không được phép gặp hắn, cô gái, em không nghe lời."

Lily: “Cho dù em gặp anh ta, anh cũng không thể quản em.”

Tia u ám trong mắt Lương Tiêu càng sâu: "Nhìn tôi, xem tôi có quản được không..."

Nói xong, anh cởi thắt lưng trói tay cô gái, ấn cô xuống bàn, hôn mạnh vào môi Lily, lật người cô lại, còn hung hăng đánh vào mông cô.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha."

Kỳ Lãng ném điện thoại đi, ôm bụng cười lớn.

Bạch Hòa xấu hổ đỏ mặt, vội vàng thu điện thoại lại: "Kỳ Lãng, cậu thật phiền phức! Không cho cười!"

"Quả nhiên là trò chơi người lớn."

"Cậu thì biết cái gì chứ!"

Kỳ Lãng cười đến đau bụng, Bạch Hòa tức giận đến mức chỉ có thể đánh anh liên tục để anh quên đi chuyện đáng xấu hổ vừa rồi.

Ánh mắt Ngôn Dịch lướt tới màn hình điện thoại di động, nhìn thấy cảnh cấm kỵ kia.

Máu trong người, lặng yên không tiếng động sôi trào.