Chương 10

"Lần này tôi tới để tạ lỗi." Người đại diện ngồi ở phía đối diện Tiêu Chiến, trên chiếc ghế được thiết kế cao đến phản nhân loại, khiến hai chân cô nàng không thể chạm đất. "Lần trước lúc gặp phải chuyện gấp rút ấy, tôi có hơi nhạy cảm, lời lẽ lúc đó không hay cho lắm. Đáng ra phải cảm ơn cậu một tiếng mới phải, vì đã chăm sóc Nhất Bác. Chờ qua một thời gian nữa, lúc rảnh nhất định sẽ mời cậu một bữa cơm."

Tiêu Chiến tròn mắt há mồm. Anh cũng chẳng ngờ lại có ngày một người địa vị cách xa anh cả vạn dặm như chị ấy sẽ trịnh trọng mở lời nói xin lỗi anh như lúc này. Anh lén liếc mắt nhìn sang Vương Nhất Bác ở bên cạnh, đang chờ cafe được mang ra. Chẳng cần nghi ngờ, chắc chắn là Vương Nhất Bác đã đứng ra làm 'công tác tư tưởng' cho bà chị này rồi. Bằng không đời nào cô lại nhún nhường khom lưng đến thế.

"Không có gì, thật sự là không có sao hết. Tôi hiểu mà, hiểu rất rõ ấy chứ. Với lại cũng là do tôi suy nghĩ không chu toàn, tự tiện đưa cậu ấy về nhà, quả thật cũng không đúng lắm." Tiêu Chiến cũng thiếu điều muốn đứng lên khom lưng với người ta đáp lễ.

Vương Nhất Bác vừa nhận được ly cafe của mình rồi, bất đắc dĩ quay ra hỏi, "Xong chưa? Ra ngoài chờ đi."

Người đại diện nhảy từ trên cái ghế cao lênh khênh xuống, nhẹ nhàng tiếp đất, "Đi đây, lần sau nhất định sẽ mời cậu ăn cơm nhé." Nói xong, còn thật sự nghiêm túc vái một cái cáo từ như thật.

Tiêu Chiến:...

Vương Nhất Bác ngồi vào vị trí đối diện với Tiêu Chiến, "Anh không cần ngại đâu, chị ấy là người như vậy đó."

"Hả?"

Vương Nhất Bác giống như là đang hồi tưởng lại chuyện cũ, "Hồi đó, tôi mới từ nước ngoài trở về, ký hợp đồng với công ty mới. Chị ấy cũng vừa mới lên chức người đại diện. Là chị ấy giúp tôi nộp hồ sơ, đưa đi phỏng vấn. Cứ sau mỗi sự kiện nào đó là chị ấy đều chạy đi chạy lại, hỏi han rất nhiều. Chuyện nhỏ hay chuyện lớn chị ấy đều lo, nhưng không phải ai cũng là người tốt có kiên nhẫn với chị ấy. Cũng có nhiều người mắng mỏ. Nhưng việc chị ấy làm nhiều nhất vẫn luôn là cúi người, hoặc là nói cảm ơn, hoặc là xin lỗi."

"Thế nên cậu mới nhất quyết giữ cô ấy lại làm người đại diện à?" Tiêu Chiến buột miệng hỏi theo bản năng, khiến Vương Nhất Bác cũng ngẩn người "Cũng là một phần, nhưng chủ yếu là vì thấy ngốc quá, tôi không nỡ nhìn chị ấy thất nghiệp."

Tiêu Chiến bật cười, sao mà như vậy được. Lăn lộn trong giới giải trí, nếu như không phải thực sự có năng lực, có thủ đoạn, làm sao có thể nặn ra được một Ảnh đế 22 tuổi như thế này. Mà trải qua sự kiện fan cuồng vừa rồi cũng đủ thấy cô gái đó mạnh mẽ và cứng rắn cỡ nào. Chỉ là, tất cả những cái khom lưng cúi đầu ấy của cô đều là vì làm bước đệm cho Vương Nhất Bác tiến lên trước, để bảo vệ hắn. Hẳn là vì như vậy nên mới ở lại bên cạnh hắn.

Ông chủ và vợ ông chủ ngồi ở phòng trà nước nói chuyện đàm đạo mới một chút xíu, các chị Nhện tinh ở ngoài hóng cảm thấy đến mức này thì gạo sống cũng đã thành cơm chín luôn rồi.

"Hủ nữ thật là đáng sợ! Cho tôi xem một chút với!" Đã học lỏm được chiêu thức cắn đường của các chị em, anh trai nhỏ ở bàn bên cạnh cũng đột nhiên lĩnh hội được niềm vui đu CP.

Nhưng giây kế tiếp, anh trai đã lập tức bị cái sự 'đu CP' làm cho shock xỉu. Vương Nhất Bác vừa kéo cửa phòng trà ra đã được toàn thể quần chúng CP fan trong công ty cúi gập người chào.

"..."

Tiêu Chiến đang rửa cốc, nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại xem, "Sao thế?"

Vương Nhất Bác giật mình lùi bước, "Thắng kiện trên tòa cũng không phải tôi, mọi người không cần phải cúi đầu như thế."

Lúc này Tiêu Chiến mới quay lại xem, thấy ngay một màn hoành tráng như thế, dự cảm bất thường trong lòng đồng loạt mọc lên như nấm sau mưa, mọc từ trong lòng lên đến tận đỉnh đầu.

"Mọi người..."

"A ha ha ha, không có gì, không có gì hết, bọn tôi chỉ là tình cờ dạo ngang qua đây thôi..." Ba giây sau, trước cửa phòng trà nước lạnh tanh không còn một bóng người hóng chuyện.

Vương Nhất Bác: "Bọn họ đang làm gì thế?"

"Có thể là... Muốn uống nước chăng?" Tiêu Chiến cũng tròn mắt, đoán bừa. Sau đó thì từ bên cạnh Vương Nhất Bác chạy tót về chỗ ngồi của mình.

Người đại diện thò đầu vào, "Đã trao đổi tình cảm xong rồi hả? Nhất Bác ca, đến giờ đi chụp họa báo rồi!"

Vương Nhất Bác phải tới trình diện, những ngày nghỉ ngơi bị buộc phải kết thúc, mọi hoạt động lại trở về như bình thường.

"Tôi đi trước."

"Vâng, vâng!" Những người ban nãy nấp ở góc tường nghe lén người ta nói chuyện lúc này chỉ mong hắn biến mất ngay. Thế là Vương Nhất Bác cứ như vậy bị toàn thể nhân viên hoan hỉ tiễn thẳng ra khỏi cửa.

Ngồi lên xe rồi, Vương Nhất Bác mới hỏi, "Bọn họ mới nãy là đuổi tôi đi hả?"

"Gì cơ? Huấn luyện viên cá nhân tới rồi, tối nay sẽ đi phòng tập. Quay chụp hôm nay sẽ kết thúc lúc 4 giờ chiều, giữa chừng sẽ có một buổi phỏng vấn nhỏ..." Người đại diện đặt iPad lên đùi hắn, "Xem qua một chút đi, chị đã phím trước với họ rồi, sẽ không hỏi gì đến chuyện fan tư sinh hết. Còn vấn đề gì em không muốn trả lời không?"

Vương Nhất Bác nhìn lướt qua một lượt, "Bỏ mấy câu hỏi chuyện cưới xin đi. Tôi chỉ vừa mới đủ tuổi kết hôn thôi, giục cưới xin cái nỗi gì?"

Người đại diện cầm iPad lại, "22 tuổi cũng còn nhỏ nữa đâu, có người trong lòng chưa?"

"Không có..." Vương Nhất Bác thấy đau đầu, day day huyệt thái dương của mình, "Chị chỉ hơn tôi có bốn tuổi thôi đó, làm gì mà như mẹ tôi thế, đừng có nói chuyện này được không?"

"Được chứ, vậy nói chuyện khác. Bữa tối chỉ có thể ăn đồ dinh dưỡng, huấn luyện viên sắp xếp nhé." Người đại diện cười híp mắt.

Vương Nhất Bác vỗ lưng ghế tài xế, "Xin quay xe giùm ạ, tôi muốn ăn gà rán."

Người đại diện lập tức xù lông, "Vương Nhất Bác!"

"Uh huh. Chị còn muốn nói vấn đề này nữa không?"

Người đại diện: "Tôi đã tạo nghiệp gì để phải làm người đại diện cho ông nội người ta như cậu hả?"

Lại là câu chuyện cũ của chị gái người đại diện, mỗi ngày đều muốn quỳ xuống lạy Vương Nhất Bác.

"Chị cảm thấy Tiêu Chiến sao?"

Đi được nửa đường, đột nhiên Vương Nhất Bác lại bỏ tai nghe ra, lên tiếng bắt chuyện. Người đại diện vẫn còn đang nghĩ về buổi phỏng vấn, bị hỏi một câu đường đột như thế đâm ra bối rối, "Gì cơ?"

"Tiêu Chiến ấy. Nhân viên thiết kế trong công ty, người mà chị nói xin lỗi hôm nay đó!"

Người đại diện chớp chớp mắt mấy cái, "Nói thừa, chị biết là ai rồi!" Ngừng một lát, lại nói, "Sao tự nhiên lại hỏi thế?"

"Không có gì, thuận miệng hỏi vậy thôi." Vương Nhất Bác đeo tai nghe lại, kéo sụp mũ, tiếp tục giả bộ đã ngủ. Vẻ mặt người đại diện đầy khó hiểu, còn chưa hết ngạc nhiên đã nghe hắn hỏi tiếp, "Chị hỏi huấn luyện viên xem uống sữa tươi có được không?"

Người đại diện: "Cậu uống sữa từ hồi nào vậy?"

Vương Nhất Bác: "Tôi muốn cao lên chút, không được hả?"

Người đại diện:...

【Câu chuyện nhỏ 】

Người đại diện: "Chiến à, cám ơn cậu đã giải cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng. Cậu chính là vị cứu tinh của nhân lại, là Bồ Tát hóa thân."

Tiêu Chiến: "Rốt cuộc em đã làm gì chị ấy thế hả?"

Vương Nhất Bác: "Hử? Nhiều lắm, ý anh là hỏi cái nào?"

Người đại diện: "Tôi xin nghỉ phép rồi. Chiến à, cậu nhất định không được để cậu ta ra khỏi cửa. Hy vọng hai người hạnh phúc vượt qua hai tháng nghỉ dưỡng không xấu hổ không tiết chế."

Tiêu Chiến: "...Hiện tại anh cũng muốn 'làm gì' rồi đây!" // xắn tay áo //.