Chương 11

Tuy rằng miệng

nói

như vậy, nhưng ánh mắt

hắn

không

nhìn về hướng nàng, đưa lưng về phía trước, đột nhiên đứng dậy cởϊ áσ, lộ ra thân hình cơ bắp, nằm úp xuống giường trúc, gọi

một

thị nữ, thị nữ kia đến cung kính quỳ xuống bên giường, bàn tay trắng nõn cầm

một

hộp thuốc màu nâu, dịu dàng xoa lên miệng vết thương dữ tợn

trên

lưng của Kiêu vương…..

Phi Yến liếc mắt nhìn thấy miệng vết thương quen quen…..

không

phải là trúng độc “ trăm ngày sầu” sao!

Chẳng lẽ vết thương ngày đó

không

khỏi sao? Trong lòng Phi Yến cả kinh. Nếu

không

nhầm, vết thương này….. … Là vết tích của hai năm về trước. Lúc đó nhị điện hạ treo giải thưởng bắt nàng, tam phen tứ phen thích khách lên núi, vào mấy lần chủ quan

không

phòng bị, thiếu chút nữa nàng rơi vào tay giặc.

Lúc ấy Phàn Cảnh vì quá tức giận, phái vài người xuống núi, giả làm quân đại Tề, lúc Kiêu vương

khôngđể ý, dùng tên bắn lén.

Nhưng qua mấy ngày liền nghe thấy tên Kiêu vương kia giải được độc, bình yên vô

sự

rời khỏi doanh trại.

Phàn Cảnh thấy rất buồn bực, cho rằng mình ra tay quá

nhẹ, nhưng

hiện

tại thấy vết thương kia, tuy rằng

đang

dần dần khép lại, nhưng có chút thối rữa, hơn nữa có vẻ như “ trăm ngày sầu” phát tác bên trong, xem ra dù Kiêu vương chưa chết, nhưng độc mạnh khó giải hết, đúng là làm cho vết thương bị thối rữa trong hai năm này………..

Độc của “ trăm ngày sầu” rất mạnh, chỉ cần

một

chút thôi, cả trong người

sẽ

bủn rủn chân tay, nguy hiểm hơn là khó bảo toàn tính mạng, cho dù may mắn giải được độc, hàng đêm cũng đau đớn

khôngkhác tẩu hỏa nhập ma, nếu nam tử bị trúng độc

sẽ

làm ảnh hưởng đến con cái về sau, ………

Lúc ấy Phàn Cảnh biết đến độc dược này, liền ở

trên

núi nuôi trồng, lấy làm vũ khí

trên

chiến trường. Làmbị thương quân địch rất dễ dàng.

Nhưng Uất Trì Phi Yến nghe vậy nhíu mi phản đối.

Hai quân gặp nhau, chém gϊếŧ nhau chỉ vì chủ, thương vong khó tránh khỏi, nằm chết

trên

chiến trường là bản chất của nam nhi! Nhưng nếu là loại gϊếŧ hiểm độc này, người bị lây cũng khó thoát chết, cho dù bất tử, nhưng khó tránh khỏi bệnh tật về già, làm cho người ta

không

thể sinh con để cái, cũng mất

đingười thân. Thấy trong lòng nàng

không

vui, sau vài lần tranh luận, Phàn Cảnh mới chịu từ bỏ.

nói

như vậy, mặc dù Kiêu vương là nam nhân chân chính, thê thϊếp lại

không

có, nổi danh

không

dính nữ sắc trong kinh thành, nguyên nhân khó mà

nói

thành lời…………

Nhìn đến đó, trong lòng Uất Trì Phi Yến trầm xuống, đột nhiên hiểu vì sao Kiêu vương muốn đấu với quân ở Bạch Lộ Sơn đến cùng, mỗi ngày bị độc tính dày vò, với tính tình của Kiêu vương, làm sao có thể bỏ được? Chính mình vì tình thế cấp bách, muốn cùng nghĩa quân

nói

chuyện, chỉ sợ là

không

chờ đến ngày hoa rơi quả rụng, Kiêu vương

không

khéo

đã

đuổi gϊếŧ đến nơi rồi……….

Sau khi nhìn thấy miệng vết thương, nhận ra thái độ

không

hợp lễ nghĩa của mình, cố gắng

khôngngẩng đầu nhìn thân thể của Kiêu vương, thấp giọng

nói

: “ Dân nữ đến đây muốn khẩu cầu nhị điện hạ

một

việc, mong điện hạ giải cứu muội muội Kính Nhu của dân nữ”.

Kiêu vương từ từ nhắm hai mắt, mặc cho tì nữ vuốt ve sau lưng. Lười biếng

nói

: “ Việc của 16 kỵ binh, từ trước đến nay bổn vương

không

xen vào, việc bọn họ làm, tất nhiên phải có lý do, Uất Trì tiểu thư thử

nói

xem, cái gì đáng giá cho việc bổn vương

sẽ

ra tay đây?”

Uất Trì Phi Yến cúi đầu

nói

: “ Ngày ấy điện hạ hỏi nghịch tắc ở Bạch Lộ Sơn….. Năm đó dân nữ còn

nhỏ,

thật

sự

không

nhớ nổi, nhưng nhớ lại cha dân nữ có đề cập với vua Lương, ở Bạch Lộ Sơn có kho báu, định đưa

một

đội quân đến đó tìm, nhưng lúc đó lại có chiến tranh…….. Đến lúc sắp tìm được nhưng lại bị quân địch lấy mất.”

“ Ồ, lại có chuyện như vậy sao? Vậy bản đồ kho báu đó đâu?”

“ Nghe

nói, bản đồ rơi xuống vách núi

không

tìm được………..”

Lúc này Kiêu vương

đã

bôi xong thuốc, mặc lại áo, ở

trên

giường nằm nghiêng, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Phi Yến: “

nói

chung quy, bổn vương muốn tìm bản đồ đó,

đã

tìm hết

một

nửa đại Tề.

khôngbiết vách núi đá như thế nào nhưng chỉ tìm thấy bộ hài cốt, nhìn bộ hài cốt nửa ngày cũng chẳng tìm được bản đồ đâu, nghĩ

đi

nghĩ lại cũng chưa chắc do triều cũ để lại…… Uất Trì tiểu thư

thật

can đảm đó, lời lẽ cũng uyển chuyển uyên bác hơn nhiều rồi, chỉ

một

thời gian

không

gặp mà

đã

làm được như vậy, tí nữa là bổn vương

đã

tin rồi…… Khâm phục!”

Thanh

âm

nói

chuyện của Kiêu vương trầm thấp, giọng

nói

lười biếng lại châm chọc, lúc này giọng

nóilại đầy cay độc cùng trêu đùa, nhưng lại làm người khác rùng mình. Phi Yến cũng rất căng thẳng, mắng mình quá hồ đồ.

Nếu thời gian cho phép, nàng

sẽ

nghĩ cái gì đó ổn thỏa hơn, bị nhị điện hạ

nói

lời ác độc như vậy, nàng cũng tự giác đánh vào đầu mình vài cái rồi…… Vì thế kiên trì

nói: “ Dân nữ

thật

sự

không

biết chuyện đó, nhưng cha dân nữ có để lại

một

ít sách về binh quyền gia pháp, nếu điện hạ

không

ghét bỏ, dân nữ nguyện ý dâng lên, mong điện hạ

không

chê.”

nói

xong, nàng cúi đầu. đợi Kiêu vương

nói.

một

lúc sau, mới nghe Kiêu vương

nói

: “ Tiểu thư sốt ruột cứu muội muội, bổn vương cũng có thể thông cảm. Uất Trì tướng quân chính là người tài sử dụng chiến lược rất giỏi, tuy rằng tiếc vì mất sớm, nhưng mấy quyển binh pháp nhất định là rất quý giá, bổn vương rất khâm phục Uất Trì tướng quân, cũng

không

muốn lấy bảo vật duy nhất mà ngài để lại cho con

gái, tiểu thư vẫn nên giữ lại

đi”.

Nghe thấy lời này, Phi Yến bất chấp luật lễ

không

được nhìn, kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Kiêu vương cũng

đang

nhìn mình, biểu cảm lạnh nhạt,

không

giống như

đang

nói

dối.

“ Trời cũng

không

còn sớm, ngươi trở về

đi. Sáng sớm ngày mai, bổn vương

sẽ

phái người đưa Kính Nhu tiểu thư về phủ. Ngụy tổng quản, tiễn khách!”

đi

ra ngoài vương phủ, Uất Trì Phi Yến có chút ngạc nhiên, cũng khi tới người khó tính như Hoắc Tôn Đình lại đồng ý lời cầu khẩn của mình. Nếu khi

hắn

nói



không

được”, nhìn vào trong mắt

hắn,

sẽ

nhầm

hắn

có ý tứ gì khác……

Sauk hi Uất Trì Phi Yến ra khỏi phủ. Tiếu Thanh liền bị Kiêu vương gọi tới, phân phó

hắn

chuẩn bị đến Đại Lý Tự, quan tâm tới vị Uất Trì Kính Nhu vô lo vô nghĩ kia.

Tiếu Thanh sau khi nhận lệnh, nhìn thấy vết thương sau lưng Kiêu vương, nhớ tới ngày hôm đó, chính mình rút mũi tên nhúng độc ra, lại cảm thấy chủ nhân làm việc ngày càng khó hiểu,

không

nhịn được

nói

: “ Vương gia, vì sao người

không

tìm phong thảo để giải độc tính? Phải biết phong thảo có thể

không

giải được độc “ trăm ngày sầu”, nhưng lại giúp thân thể kháng độc, cho dù là độc mạnh gấp ba lần, huống chi đây chỉ là loại độc thảo? Mong rằng điện hạ trân trọng bản thân, thuộc hạ mới có thể yên tâm”.

Phải biết rằng, nếu ngừa được độc, miệng vết thương có thể tốt lên,

không

đến nỗi như thế này, vào mùa hạ, vết thương càng dễ phân hủy,

không

phải dễ dàng giải độc tố được!

Kiêu vương mặc quần áo, hoạt động gân cốt, cảm thấy

một

bên đau nhức. Mỗi năm

hắn

đầu bị độc hành hạ, năm nó tuy tránh được mũi tên hiểm độc.

Vào mùa đông năm trước, độc vừa phát tác, năm nay thường xuyên chữa, cho nên đau nhức giảm

đi

rất nhiều.

Nếu

không

như vậy, làm sao cso thể tìm được nàng?

Nghĩ vậy, trong lòng biết đây là thời điểm nên thu lưới lại rồi…….

Phi Yến về nhà

thì

đã

thấy Kính Hiền, trong nhà có chút thay đổi,

hắn

phẫn hận ngồi bên giường phụ thân, nhìn thấy tỷ tỷ trở về

nói

ngày thứ hai muội muội

sẽ

được trả về, mới

nhẹ

nhàng thở ra. Bá thúc bị thương nhưng

không

đáng lo, Uyên Ương bị thương nặng

một

chút, sau liền rơi vào mê man, luôn miệng gọi tiểu thư, giằng co

một

đêm, đến gần sáng

thì

dần yên ổn.

Trong lòng Phi Yến hoang mang

không

biết lời

nói

của Kiêu vương là

nói

dối hay

không,

nói

là sáng sớm nhưng đến tận chiều cũng chưa thấy bóng dáng của Kính Nhu đâu. Ngay lúc Phi Yến

đang

rất lo sợ,

thìnhìn thấy chiếc xe ngựa của vương phủ đưa Kính Nhu trở về.

Kính Nhu vừa xuống xe, nhào vào lòng tỷ tỷ gào khóc, Phi Yến rất lo lăng, liền vỗ vỗ lưng muội muội đưa vào phòng, hỏi nàng trong

một

đêm vừa rồi có bị làm sao

không? Có bị ức hϊếp

không?

Kính Nhu vừa khóc xong, giảm bớt sợ hãi,

nói

tình hình trong Đại Lý Tự, ngoại trừ quản ngục có chút hung dữ, phải ngửi mùi hôi thối, cơm canh tuy ăn

không

ngon nhưng

không

ai làm khó dễ.

Phi Yến nhìn mặt Kính Nhu có vẻ

không

nói

dỗi, cũng yên tâm, tự mình rửa mặt cho nàng, chải đầu tóc chỉnh tề, dặn nàng

không

được khóc trước mặt bá thúc, muốn bá thúc yên tâm dưỡng bệnh. Kính Nhu gật gật đầu liền chạy đến phòng bá thúc.

Uất Trì Thụy thấy con

gái

mình trở về, nhất thời yên lòng, hỏi con

gái

mình ngọn ngành nguyên nhân.

Sauk hi Phi Yến ra ngoài cũng

không

thấy thị vệ rời

đi, liền trở về phòng lấy hai lượng bạc, tạ ơn thị vệ cùng phu xe.

không

nghĩ tới thị vệ khéo léo từ chối, cung kính

nói

: “ Nhị điện hạ có lệnh, nếu Uất Trì tiểu thư xử lý xong mọi việc trong nhà, mời cùng tiểu nhân đến vương phủ, nhị điện hạ có chuyện quan trọng muốn thương lượng với tiểu thư”.

Uất Trì Phi Yến nhíu mày, nghĩ nghĩ, dặn Kính Hiền cùng Kính Nhu ở trong nhà lo cơm nước, liền theo thị vệ vào phủ Kiêu vương lần thứ ba.

Lần này gặp Kiêu vương, quần áo

hắn

đã

chỉnh tề,

một

thân trang phục cưỡi ngựa, hình như muốn ra ngoài, thấy Phi Yến tiến vào, liền bảo nàng

đi

theo mình, vội vàng

đi

ra cửa, quay đầu

nói

: “ Bổn vương có chuyện phải vào cung, Ngụy tổng quản

đã

mời vài người ở tiệm may đến,

đã

phân phó thị nữa

đicùng ngươi, nhớ chọn đẹp

một

chút, lại dùng trang sức phù hợp, bởi vì thời gian rất gấp, cũng

không

có thời gian để chọn lựa liền mang

một

chút đến…… Ngươi chọn

đi”

Phi Yến nghĩ Kiêu vương bị trúng độc nên bị hồ đồ rồi, Kiêu vương nâng đôi chân dài bước

đi

nhanh như vũ bão, nàng rất cố gắng, chạy theo

hắn, mang hơi thở gấp gáp, trong lòng thầm mắng:

đang

vội như thế, còn kêu mình gặp

hắn

làm gì chứ?

không

phải có chuyện gì, làm bóng làm gió làm gì cơ chứ!

Nhưng sau khi nghe Hoắc Tôn Đình phân phó, liền thở gấp hỏi: “ Vì sao điện hạ lại như thế……. Lại phân phó như thế?”

Hoắc Tôn Đình

đi

đến cửa phủ, cầm dây cương, nhảy lên lưng ngựa híp mắt nhìn về khuôn mặt ửng đỏ của Phi Yến,

nói

như

không

có việc gì xảy ra:” Ngày mai phụ hoàng cùng mẫu hậu muốn gặp nàng, ta mong nàng ăn mặc chỉnh tề hơn………”

nói

xong mang vẻ mặt soi mói thêm

một

câu: “ Mặc quần áo như kia, chỉ sợ

sẽ

làm hai người đó kinh ngạc”.

Uất Trì Phi Yến nghe vậy, đôi mắt phượng mở rộng ra, trực giác mách bảo nàng có chuyện chẳng lành. Biểu tình Phi Yến rơi vào mắt Hoắc Tôn Đình, môi mỏng khẽ nhếch lên mỉm cười.

Phi Yến muốn hỏi lại, nhưng Kiêu vương lại thúc ngựa chạy

một

mạch, biến mất vào bóng đêm.

Đúng lúc này, Ngụy tổng quả

nói

: “ Uất Trì tiểu thư, mời tiểu thư đến phòng khách

một

chuyến, thời gian chọn quần áo rất ngắn đó!”

Uất Trì Phi Yến chưa muốn

đi,

nhẹ

giọng hỏi: “ Tổng quản đại nhân cũng biết, hoàng thượng cùng hoàng hậu sao phải gặp

một

dân nữ nho

nhỏ

như ta?”

Ngụy tổng quản

không

biểu

hiện

gì, sờ sờ mũi, gương mặt mập mập rối rắm nhìn



gái

nhỏ

này, cuối cùng thở dài,

nói

tiếp: “



nương, đừng trách họ Tạp ta

nói

chuyện khó nghe, người ngài tuy

khônglớn, nhưng năng lực rất lớn đó! Trong cung

hiện

nay

đang

gà bay chó sủa, loạn thành

một

đoàn rồi! Đáng tiếc Kiêu vương chúng ta

đang



một

mối nhân duyên tốt, tốt cả đều vì



nương mà hỏng hết rồi! Toàn bộ bị hỗn loạn hết rồi!”