Chương 10

Kiêu vương mỉm cười, cúi đầu cung kính

nói

: “ Ý tốt của hoàng huynh, đệ xin nhận lấy. Phụ hoàng gần đây vì đệ mà chỉ hôn,

không

biết đằng sau có gây ra

sự

việc nào

không… chỉ sợ

không

phải chuyện tốt…….”

nói

xong

hắn

liền cáo từ lên ngựa mà

đi

khuất.

Hoắc Đông Lôi thấy Hoắc Tôn Đình ra khỏi chợ, mới chậm rã thu lại ý cười

trên

mặt.

Lời vừa rồi Hoắc Tôn Đình

không

phải

nói

dối, phụ hoàng vì thấy nhị hoàng tử bận việc chinh chiến nam bắc nên muốn cưới vợ cho

hắn.

Vì vậy đề cập tới

một

nữ tử, đó là con

gái

của Tĩnh Khang vương- Thẩm Mậu Công. Thẩm Công là quan thần lâu năm, cũng như bạn chí cốt của phụ thân, quan trọng hơn

hắn

là đại ca của Thẩm hoàng hậu.

Xuất thân của Thẩm gia là người Tân Dã, rất giàu có, năm đó Hoắc đế đồng ý khởi nghĩa vũ trang, nhưng triều đình lại thiếu thốn, lúc đó Thẩm Công

đang

là người nắm quyền của Thẩm gia, nhưng lại là người rất có năng lực, cũng chẳng quan tâm tới mọi người xung quanh, luôn duy trì, ra sức cung cấp nhu yếu phẩm cho quân đội. Hơn nữa trong chiến

sự

luôn ở giữa góp ích khiến Hoắc đế dọn sạch

khôngít chướng ngại.

Càng đáng khâm phục hơn, Thẩm Mậu Công là người biết đối nhân xử thế, chưa bao giờ ăn bớt ngân khố quốc gia, cho dù là quản lý hộ bộ, lại có địa vị cao quý, những vẫn cần cù quản lý, mỗi ngày sáng sớm

đã

làm việc, là

một

trung thần của triều đình. Mọi người thấy lão Thẩm này

nói

chuyện đều có chừng mực, ngày thường

không

nói

nhiều lắm, khi

hắn

đề cập đến việc gì Hoắc đế hầu như

không

có phản đối, thậm chí rất tín nhiệm.

Thẩm Mậu Công có hai người con, con lớn rất có phong tác nề nếp, làm việc trầm ổn, ở hộ bộ giúp đỡ phụ thân rất nhiều, con thứ hai có chút thất vọng, rất thích đao kiếm, cầm đầu 16 kỵ binh dũng mãnh.

Về phần con

gái

nhỏ

Thẩm Nhã Tịnh cũng rất xuất sắc, 15 tuổi như

một

đóa hoa mềm mại tươi mát, làm cho người khác cảm thấy

yêu

thích.

Thái tử ở Tân Dã

đã

có chính thê, nhưng trong thời chiến loạn, vị chính thê họ Lý lại bị loạn quân gϊếŧ chết, tuy rằng thái tử có

không

ít phi tần, nhưng vị trí thái tử phi vẫn để trống, chưa có ai ngồi vào. Hoắc Đông Lôi biết sức lực mình như thế nào, muốn củng cố thêm vị trí, liền ở trước mặt mẫu hậu muốn có ý, hi vọng được cưới Thẩm Nhã Tịnh.

Thẩm hoàng hậu cũng muốn chiều theo ý con trai, nhưng lại khổ nỗi con bé Thẩm Nhã Tịnh lại thầm mến Hoắc Tôn Đình.

Tính tình của Thẩm hoàng hậu tuy nhìn bề ngoài đoan thục, nhưng để ý kĩ

thì

một

khi nếu muốn quyết định việc gì

thì

không

ai có thể ngăn cản kể cả hoàng đế.

Hoắc Đông Lôi vài lần nịnh ngọt, mong phụ hoàng chỉ hôn, được cưới biểu muội

nhỏ. Nhưng

không

nghĩ tới Thẩm Nhã Tịnh kia lại biết chuyện, liền ngay lập tức tiến cung,

không

biết

nói

gì làm cho phụ hoàng đổi ý, ban bố thánh chỉ, đem nàng chỉ hôn cho Kiêu vương Hoắc Tôn Đình.

Thái tử tuy rằng đối với vị biểu muội này

không

đến nỗi mê mẩn, nhưng biết được thâm ý của nàng lại mất ngủ. Vì sao phụ hoàng lại như thế? Tại sao lại sửa lại?

không

thể đoán được, làm cho người ta

thậtsự

đứng ngồi

không

yên………

Chẳng qua nhị đệ chỉ quan tâm đến quân

sự, đối với nữ sắc chẳng màng đến, tuy rằng biểu muội chủ động cầu hôn,

hắn

cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc, hết lần này đến lần khác chú ý tới nữ tử bán cháo kia lưu luyến

không

rời….

Nghĩ vậy, khóe miệng Hoắc Đông Lôi mỉm cười đầy

âm

hiểm, sau khi Hoắc Tôn Đình vừa

đi

mới

nói

: “ Chuyện xảy ra đằng sau, cũng

không

phải là tốt đâu”.

nói

như vậy, ý của nhị đệ là cưới vị biểu muội kia vào trong vương phủ, lại đem tiểu Tây thi bán cháo này vào lòng mình, liệu ngư ông đắc lợi được bao lâu đây?

Xưa kia có câu “

không

gì bằng lòng dạ đàn bà”,

không

biết nhị đệ có giữ được hồng nhan của mình

không,

không

biết

sẽ

xảy ra chuyện thú vị gì nhỉ?

Nghĩ vậy

hắn

xoay người nhìn thấy bóng hồng xinh đẹp

đang

bận rộn ở tiệm cháo, hướng thị vệ

nói

: “

đi, đến mời Thẩm thống soái đến cung thái tử,

nói

với

hắn

ta

đã

lâu

không

được uống rượu cùng nhau rồi”.

Qua mấy ngày, quán cháo có

một

vị khách

không

mời mà đến,

một

công tử mang vẻ mặt dữ tợn mặc y phục xa xỉ cùng vài gia đinh đến quán cháo. Kính Nhu

đang

ngồi nhặt rau, vị công tử kia nhìn qua

mộtlượt, nhìn thẳng khuôn mặt thanh tú của Kính Nhu, đánh giá

một

lúc, thấp giọng cười lạnh: “ Bộ dáng đúng là động lòng người, khó trách em rể ta lưu luyến

không

rời……”

Uyên Ương ở

một

bên thấy khuôn mặt dữ tợn của vị công tử, trong lòng liền kêu

không

ổn!

Kính Hiền

đi

học, tiểu thư lại

không

có ở đây, lại

đi

cùng với lão gia đến tiệm đồ thanh toán. Nếu có người đến kiểm tra…….. Nghĩ vậy, Uyên Ương lặng lẽ cầm dao lên.

Cha của nàng là thầy dạy võ, sau vì phụ thân qua đời, nàng liền bán mình để làm tang cha vào phủ tướng quân, có thể trở thành nha hoàn bên cạnh tiểu thư vì biết

một

chút võ công, có thể bảo vệ tiểu thư, tuy rằng lâu rồi

không

luyện nhưng chưa bao giờ quên.

Nhưng ở đây là kinh thành,

không

phải là Bạch Lộ Sơn, nghĩ nghĩ, liền để con dao xuống.

Công tử mang vẻ mặt hung dữ kia liền ngồi xuống

nói

muốn ăn

một

bát cháo, chưa ăn được vài miếng liền hét to: “ Cái gì kia! Sao lại có con gián ở đây, các ngươi lòng dạ độc ác, sao lại xứng với tiệm cháo ngon nhất chứ!”

nói

xong liền vất “con gián”

trên

mặt bàn.

Tiệm cháo vừa có vài vị khách thấy thế liền buồn nôn, ngay cả cháo cũng

không

ăn, lập tức

đi

luôn.

Con gián lớn như vậy, Kính Nhu nhìn tập trung

một

lúc lâu mà phì cười, công tử này đúng có khiếu hài hước, bảo gia đinh nhà mình làm

một

con gián giả

thật

đặc biệt.

Cháo lạnh như vậy, nếu thực

sự



thì

chỉ là

một

con sâu, thời điểm nhìn thấy, làm sao đến phiên

hắnngoác miệng ra kêu lớn như thế?

Liền lập tức tức giận

nói

: “ Vị công tử này, bốn phía tiệm cháo của chúng ta cũng

không



một

bóng cây nào, khả năng lớn là

không

có sâu, ngài chỉ đảo đảo vài cái lập tức tìm ra được…..

không

phải là ngài có ý khác đó chứ?”

Công tử kia hừ lạnh, nhìn chằm chằm Kính Nhu hung tợn

nói

: “ Đúng là tiệm cháo có lòng dạ hiểm ác, lợi dụng lòng người đơn giản mà làm ra những loại đồ ăn bẩn! Bản công tử chính là Thẩm Khang thống soái lãnh đạo 16 kỵ binh kinh thành, nghi ngờ ngươi là người của triều cũ,

âm

mưu hại đến đại Tề ta. Người đâu! Đem con tiện tì này bắt

đi, giải đến quan phủ thẩm vấn!”

Mấy người vạm vỡ tiến lên, Uyên Ương nóng ném chiếc thìa tới bọn họ, Thẩm Khanh nhất thời

khôngphòng bị,

trên

đầu liền có vài giọt máu,

hắn

vốn bị xúi giục, tâm trạng

không

tốt đến điều tra, liền tức giận đến phát điên, càng thêm đúng hoàn cảnh: “ Con đàn bà chanh chua lớn mật, dám hại võ tướng của triều đình, ngươi đúng là quân phản tặc rồi!” Lập tức ném bàn, đưa chân đá Uyên Ương.

Hai người đánh nhau tại chỗ, tiệm cháo nhất thời loạn hết, dân chúng vậy quanh xem ngày càng đông, trong lúc nhất thời đó chẳng ai

đi

báo quan.

Dù sao Uyên Ương cũng chỉ là

một

nữ tử, làm sao đấu nổi

một

đám trâu điên, chỉ chốc lại rơi vào thế bất lợi.

Khi Phi Yến cùng bá thúc

đi

đến thấy

một

đám đông

đang

túm năm tụm ba, liền biết có chuyện, vội vàng cùng bá thúc chen vào

thì

thấy “

Uyên Ương quỳ dưới đất, bị mấy người đàn ông ra sức đánh, mà muội muội lại bị trói, túm

đi

trước, khuôn mặt

nhỏ

nhắn bị dọa sợ tới mức trắng bệch, bá thúc là người yếu đuối, khi thấy con

gái

mình bị ức hϊếp, điên cuồng che chở cho con, kết quả bị đá, đập đầu vào tảng đá, đầu chảy máu.

Mặt Phí Yến biến sắc, nâng bá thúc dậy, sau đó đến cứu Uyên Ương

đang

bị ngất xỉu.

Nhưng thân nàng vừa động, đằng sau có người kéo lấy cánh tay nàng: “ Uất Trì tiểu thư, phía trước

không

đến được đâu,

không

bản thân

sẽ

bị thương, tại hạ

sẽ

không

biết ăn

nói

thế nào…….”

Uất Trì Phi Yến nhìn lại, đúng là mấy vị áo đen giám thị bọn họ.

Trong mấy ngày nay, hai vị nam tử bất chấp mưa gió vẫn theo sát nàng, Phi Yến thấy bọn họ vất vả, thừa dịp Kính Hiền

không

chú ý, liền đem trà cho họ uống.

Mấy vị kia thấy nàng đưa tới,

không

chút xấu hổ nào,

nói

một

tiếng cảm ơn, liền đem nước trà uống

một

hơi cạn sạch. Sau đó lại như cũ. Phi Yến thấy bọn họ như vậy, cũng

không

để ý, tiếp tục việc của mình, dù sao hai người này cả ngày chỉ quan sát,

không

quấy rầy mình. Chỉ

không

biết vị Kiêu vương kia bao giờ

thì

thôi ý niệm tìm phản quân.

Nhưng lúc này nhìn bọn họ, lại nhìn bọn kỵ binh dũng mãnh,……

Nghĩ vậy, nàng xoay người cầu xin: “ Xin vị huynh đệ hãy cứu muội muội cùng nha hoàng của ta…….”

không

nghĩ tới có

một

người khó xử

nói

: “ Vương gia chỉ phân phó tại hạ trông nom Uất Trì tiểu thư, cũng

không

nói

những người xung quanh………”

Phi Yến gấp đến độ quay đầu, nhìn thấy đầu bá thúc đầy máu, liền cắn cắn mội, vội vàng

nói

: “ Tiểu nữ

sẽ

nói

với Kiêu vương, xin hai vị hãy ra tay cứu giúp,

không

bọn họ

sẽ

bị đánh đến chết mất……”

Lời vừa

nói, hai người liếc nhìn nhau, đột nhiên phi thân nhảy tới, đem vài chiêu đánh tới chỗ hiểm cho kỵ binh dũng mãnh, đem mấy người

đang

đánh Uyên Ương vài cước đánh lui.

Thẩm Khang bị dọa

thì

sửng sốt, lớn tiếng quát: “ Người nào? Người nào dám? Dám ngăn cản kỵ binh hoàng gia sao?”

một

người liền đưa lệnh bài lên: “ Thần là thuộc hạ của Kiêu vương, phụng mệnh bảo vệ Uất Trì tiểu thư, mong Thẩm đại nhân lượng thứ”

Thẩm Khanh là con trai thứ hai của Thẩm quốc cữu, trời sinh tính lỗ mãng, thêm việc cùng Kiêu vương xảy ra vài xung đột trước kia, vỗn

đã

chẳng thích hoàng tử.

hắn

với thái tử có quan hệ rất thân thiết,

đãnhiều ngày nghe được ý của thái tử là Kiêu vương muốn kết hôn với muội muội của mình, nhưng lại qua lại với nữ tử bán cháo,

không

khỏi tức giận.



hắn

chính là hoàng hậu, Thẩm gia ở nước Tề rất hưng thịnh,

hắn

chẳng coi ai ra gì,

hắn

muốn đưa muội muội gả cho thái tử, tương lai thành hoàng hậu, vừa có thể giúp đỡ Thẩm gia, nhưng muội muội như bị trúng bùa mê thuốc lú,

một

lòng muốn cưới nhị hoàng tử!

Phải biết, cho dù người lỗ mãng như

hắn

cũng nhìn ra: hoàng đế chẳng thèm quan tâm tới nhị hoàng tử!Gần đây còn ban quyền cho Hoắc Tôn Đình, ai chẳng biết Kiêu vương bị thất sủng? ( nghe cứ như phi tần ấy =

Vì thế

hắn

mới nghĩ tìm tới nữ nhân bán cháo này, nếu như Kiêu vương

đang

coi trọng

thì

thật

hoàn hảo. Nếu

hắn

can thiệp vào,

hắn

muốn biết em rể tương lại này

sẽ

xử lý ra sao?

Nhưng

không

nghĩ tới, vị Kiêu vương này

thật

tự thương hoa tiếc ngọc, sớm

đã

phái hai gã thị vệ bảo hộ, quả nhiên lời thái tử

nói

không

phải là tin đồn vô căn cứ!

hắn

không

biết rằng trong miệng hai thị vệ này Uất Trì tiểu thư là người khác. Chỉ hận thấu xương Uất Trì Kính Nhu

đang

bị trói kia. Nghĩ vậy, liền cảm thấy thương xót cho em

gái

nhỏ

nhà mình, bỏ qua phong thái khuê các, cầu xin hoàng thượng chỉ hôn, kết quả

thì

sao? Đúng là

không

bằng

một

nửa của con tiện tì nghèo hèn này!

Nhưng nếu

nói

ra vì Kiêu vương,

hắn

cũng

không

phải

không

xoay chuyển được, liền kêu thuộc hạ dừng tay, khoanh tay cười lạnh

nói

: “ Nếu là thuộc hạ của Kiêu vương, phải hiệu luật pháp của đại Tề đúng

không, ta phụ trách

sự

an nguy cho kinh thành, hôm nay được báo, Uất Trì Kính Nhu là người của triều đình cũ, mai phục để ám sát,

sự

việc quan trọng, muốn đem người vào đại lao thẩm vấn! Nếu Kiêu vương cố tình muốn che dấu, xinh mời đến Tĩnh Khanh phủ, cùng cha vợ tương lại

nói

chuyện

mộtchút!”

nói

xấu liền kêu người bịp miệng mang Kính Nhu lên xe ngựa, hiên ngang rời

đi.

Uất Trì Phi Yến nóng vội

nói

: “ Các ngươi mau ngăn bọn họ lại,

không

thể để bọn họ mang Kính Nhu

đi!”

Hai người áy náy

nói

: “ Uất Trì tiểu thư vừa rồi chỉ

nói

ngăn họ,

không

cho họ đánh, tại hạ còn làm được, nhưng thỉnh cầu này của tiểu thư, tại hạ bất lực, tiểu thư nên

đi

nói

với Kiêu vương thôi……”

Phi Yến

không

nghĩ tới hai người này làm việc nghiêm chỉnh như vậy, trong lòng biết mình

không

thể làm gì được. Liền cau mày nâng Uyên Ương cùng bá thúc dậy, hai người đều bị thương

không

nhẹ, may mắn vì hai người kia vì biết ơn Phi Yến vì mấy cốc trà, liền chủ động giúp nàng đưa Uyên Ương và bá thúc về nhà,

đi

tìm đại phu cho.

Phi Yến rất lo lắng,

không

biết Kính Nhu trong đại lao

sẽ

như thế nào, nàng chỉ là

một

đứa trẻ, làm sao mà chịu nổi. Mắt thấy Uyên Ương cùng bá thúc

không

nguy hiểm tới tính mạng, nàng liền

đi

gặp Kiêu vương.

đi

theo hai người ngồi vào xe ngựa đến Kiêu vương phủ. Trước mắt là kinh thành phồn hoa, nhưng nàng cảm thấy nó chỉ là bề ngoài hào nhoáng, giàu có nhưng đằng sau nó

không

khác gì địa ngọc, so với chỗ Bạch Lộ Sơn khỉ ho cò gáy còn hơn nhiều. Trước kia ở Bạch Lộ Sơn vào thời khắc ác liệt nhất, nàng có thể chỉ huy quân lính, chưa từng



độc, mà giờ đây phải

một

mình phải “ra trận”.

Về sau nàng mới biết, đây là

một

trận ác liệu mà nàng

không

hề có đường lui.

Bước vào vương phủ trời

đã

gần tối. Phụ Yến được

một

thị nữ đưa tới đằng sau hoa viên đến bên cạnh ao.

Hôm nay Kiêu vương nghỉ sớm, chắc vừa tắm xong. Ngồi bên cạnh ao bằng bậc thềm trúc,

một

bên uống trà xanh,

một

bên vui vẻ gảy đàn, tiếng đàn du dương, thực

sự

là nhàn hạ.

Chỉ thấy đầu tóc

hắn

hơi ẩm, thân chỉ

một

một

bộ trường bào đơn giản,

đi

một

đôi guốc mộc, ngón tay thon dài gảy đàn.

Trước lúc Phi Yến vào phủ

thì

tổng quản

đã

nói

trước Kiêu vương vừa tắm xong. Cũng

không

nghĩ đến việc

hắn

mặc quần áo

không

chỉnh tề, tuy rằng thân mặc trường bào, nhưng lại quỳ gối mà ngồi, hai đùi cơ bắp hoàn toàn bị lộ ra,

không

khỏi nghi ngờ rằng

hắn

có mặc hay chỉ khoác đại thôi……..

Dù là Phi Yến, sắc mặt cũng khẽ biến hồng, cố tình

không

để ý, nhưng lại nghĩ đến mục đích gặp Kiêu vương, nhìn thế nào lại giống như nàng

đang

quấy rầy

sự

thanh tịnh của

hắn, chẳng qua do quần áo

không

chỉnh tề của nhị điên hạ thôi.

Kiêu vương kia nghe thấy tiếng động, đánh đàn ngày càng nhanh, hơi nhăn mày. Trong lòng Uất Trì Phi Yến lo lắng, lại

không

biết làm thế nào…… vị nhị điện hạ này tính tình

âm

trầm khó đoán,

một

bên quỳ gối cúi đầu, lặng lặng chờ.

Qua

một

lúc lâu,

âm

thanh cũng hết, nha hoàn ôm cầm lặng lẽ lui ra, Kiêu vương chậm ra mở mắt ra

nói

: “ Uất Trì tiểu thư,

đã

lâu

không

gặp”.