Chương 18-1: "Tôi cảm thấy tiếc cho cậu."

Edit + beta: Lười mèo

Ôn Trác Ngọc trực tiếp làm ra vẻ mặt "Tôi đây là người không những nghèo mà còn thiển cận,hơn nữa rất giỏi lợi dụng người khác."

Lâm Uy An người đầu buổi còn kêu ném tiền vào Ôn Trác Ngọc thấy vậy cũng không dám hành động liều lĩnh nữa. Hắn ta nhìn chằm chằm Ôn Trác Ngọc với vẻ mặt cứng đờ không nói lời nào. Ngay cả Lý tổng, người muốn cho Ôn Trác Ngọc thấy thế nào là ngợp trong vàng son cũng lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng___

Trước đó, tất cả mọi người đều cho rằng Ôn Trác Ngọc là một kẻ ham hư vinh, tham lam, nông cạn. Trừ bỏ vẻ bề ngoài đẹp như tranh của mình thì Ôn Trác Ngọc chẳng còn lại gì cả, thật đúng là giống một bình hoa. Bọn họ đều cảm thấy thật dễ dàng để đối phó và dụ dỗ một sinh viên nghèo thiển cận như vậy, giống như những người khác đã bị họ dụ dỗ thành công trước đây trên chính dãy ghế VIP này.

Trong mắt những kẻ giàu có ở đây thì họ tự cho mình là những chuyên gia săn lùng cái đẹp. Họ biết rõ, những người có xuất thân nghèo khó nhưng có ngoại hình đẹp, sẽ luôn tự cho mình cao quý hơn những người bình thường khác và không can tâm sống cuộc sống tầm thường cả đời. Hầu hết bọn họ đều mong muốn có thể kiếm ra tiền từ vẻ đẹp của mình, hoặc là dựa vào sắc đẹp để gả vào nhà giàu có, hoặc là dùng thân thể để đổi lấy danh vọng, nam hay nữ cũng đều có chung một suy nghĩ như vậy. Điều này càng được phản ánh rõ nét hơn trong làn giải trí.

Còn Lý tổng, hoặc nói đúng hơn là nhóm người như Lý tổng chỉ gói gọn sự tham lam, thèm muốn vẻ đẹp của người khác trong lớp vỏ bọc giải nhân giả nghĩa. Anh ta phô trương vỏ bọc của mình một cách công khai để dụ dỗ con mồi cắn câu. Những con mồi bị cám dỗ cuối cùng sẽ rơi vào cái bẫy được tỉ mỉ tạo ra do ham muốn hưởng thụ vật chất. Cả kẻ đi săn lẫn con mồi đều ngầm hiểu điều này, lần nào cũng không có ngoại lệ.

Ngoại trừ Ôn Trác Ngọc.

Bầu không khí trong dẫy ghế VIP dần trở lên kỳ lạ. Mọi người nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt của họ đều rơi vào hai người Lý tổng và Lâm Uy An.

Thấy Lân Uy An vẫn chưa chịu lên tiếng. Lý tổng đau đầu cười hòa giải nói: "Sao bạn học Ôn lại nghĩ đến việc đóng gói mang về vậy?"

"Còn không phải là vì tôi bị vị Lâm thiếu đây nói là thấy tiền sáng mắt sao?" Ôn Trác Ngọc bình tĩnh ngồi đó nhấp một ngụm trà. Câu lạc bộ tư nhân này có phí dịch vụ rất cao nên trà trong này cũng là loại trà hảo hạng, vị trà ngon hơn những quán trà bên ngoài rất nhiều: "Tôi chỉ nghĩ đến việc làm một đại lý hạng hai và kiếm chút lợi nhuận thôi, cầm đi bán lại để thu khoản chênh lệch giá. Vừa hay Lâm thiếu đây đối với tôi rất bất mãn, muốn lấy tiền nhục nhã tôi. Tôi làm như này cũng coi như là để phục vụ nhu cầu của Lâm thiếu, không chỉ thỏa mãn nhu cầu tâm lý của Lâm thiếu đây mà còn có thể kiếm cho mình ít tiền tiêu vặt nữa."

Lý tổng: "............."

Nhìn vẻ mặt của Lý tổng thì mọi người đều đoán chắc trong lòng anh ta đang rất hối hận vì đã đặt ra câu hỏi này. Qủa nhiên, vẻ mặt của Lâm Uy An đã tức giận tột đỉnh.

"Mày nghĩ tao là thằng ngu chắc!" Lâm Uy An đập bàn, tức giận chửi bới: "Mày cho rằng mày là ai? Sao mày dám nói chuyện với tao như vậy? Mày có tin rằng chỉ bằng lời nói của tao thôi cũng đủ khiến mày không thể sống nổi ở thành phố A này không?"

"Ồ!" Ôn Trác Ngọc tò mò hỏi lại: "Lâm thiếu gia đây có cách khiến trường đại học A đuổi học tôi à?"

Lâm Uy An: "..............."

Lâm Uy An càng nghĩ càng thấy thẹn quá thành giận: "Mày nghĩ rằng tao không làm được à?"

"Làm người không nên quá kiêu ngạo!" Lâm Uy An hung ác trừng mắt nhìn Ôn Trác Ngọc, hắn ta dùng ngữ khí cực kỳ khinh thường nói: "Đặc biệt là đối với loại người nghèo khó không có gia thế không có tiền bạc như mày. Tao muốn bóp chết mày, thì cũng đơn giản như bóp chết một con kiến vậy."

Ôn Trác Ngọc nghe vậy cười nhạo, cậu cảm thấy Lâm Uy An này cùng Ứng Thiên Minh quả thực là một đôi anh em tốt chuyên cấu kết với nhau để làm chuyện xấu, ngay cả những câu chửi bới khi uy hϊếp người khác cũng giống hệt nhau.

"Lâm thiếu bớt giận!" Ôn Trác Ngọc khẽ cười nói.

Ngay khi Lân Uy An nghĩ rằng Ôn Trác Ngọc đang định cúi đầu chịu thua trước hắn thì Ôn Trác Ngọc lại nhàn nhã nói tiếp: "Cha của Lâm thiếu gia chỉ là chủ tịch của một chi nhánh ngân hàng Merlin ở thành phố A, Lâm thiếu đây ở trước mặt nhiều người mạnh miệng nói nhảm như vậy, nếu không làm được thì sẽ rất xấu hổ đấy?"

Mọi người: "..............."

Chưa kịp hoàn hồn mọi người đã nghe thấy tiếng rơi vỡ. Lâm Uy An vô cùng tức giận đá văng bàn uống nước, hắn chỉ tay thẳng vào mặt Ôn Trác Ngọc chửi bới: "Nếu mày đã muốn chết thì tao sẽ thành toàn cho mày___"

"Lâm thiếu gia định thành toàn cho tôi như thế nào đây?" Ôn Trác Ngọc ngắt lời Lâm Uy An, tò mò hỏi: "Cũng làm giống như người anh em Ứng Thiên Minh của Lâm thiếu, thuê côn đồ đến đánh chết tôi?"

"..........." Lâm Uy An không nói lên lời, cho dù trong lòng hắn thực sự nghĩ như vậy thì hắn cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận được. Hắn ta không ngu xuẩn như vậy.

Thấy bầu không khí càng ngày càng căng thẳng, người đàn ông đang ngồi trong góc của dãy ghế VIP khẽ cười, anh ta ngồi thẳng dậy, khuôn mặt hiện ra từ trong ánh sáng mờ ảo.

Chỉ thấy anh ta có khuôn mặt tuấn tú và khí chất tao nhã, nhìn khoảng ba mươi tuổi. Trên cổ tay phải còn có một chuỗi tràng hạt Phật giáo, toàn thân anh ta tràn ngập vẻ tao nhã và sang trọng khó tả. So với việc tham dự những loại tiệc rượu kiểu này thì bộ dạng của anh ta càng thích hợp với việc ngồi đọc sách dưới ánh đèn hơn. Anh ta mỉm cười nhìn Ôn Trác Ngọc, ánh mắt trong veo, nụ cười ôn nhu: "Bạn học Ôn đây có phải là Ôn Trác Ngọc? Người có kỹ năng diễn xuất khiến cả Cố Tây Hoài cũng phải kinh ngạc đúng không?"

Ôn Trác Ngọc yên lặng nhìn về phía người nọ. Người đàn ông nở nụ cười ấm áp nói: "Tôi tên là Bùi Tấn An, là ông chủ của công ty truyền thông điện ảnh và truyền hình Tinh An. Nếu bạn học Ôn có ý định gia nhập làn giải trí, thì có thể xem xét đến việc đầu quân vào Tinh An."

Bùi Tấn An vừa dứt lời, Lạc Hi đang co ro trong góc đột nhiên ngồi thẳng lưng, vẻ mặt cậu ta nhất thời thay đổi. Đáng tiếc là ánh sáng trong dãy ghế quá mờ nên không ai để ý đến vẻ mặt hưng phấn quái lạ của cậu ta. Chỉ trong vài giây, Lạc Hi đã bình tĩnh lại cảm xúc dâng trào đột ngột của mình. Cậu ta nhìn Ôn Trác Ngọc và nói với vẻ ghen tị vô cùng: "Công ty truyền thông điện ảnh và truyền hình Tinh An, đó là một trong những công ty quản lý nghệ sĩ lớn và lâu đời trong giới giải trí. Ôn Trác Ngọc, cậu thật là may mắn."

Sao đó, Lạc Hi dùng giọng điệu ngưỡng mộ và sùng bái kể ra một loạt những cái tên minh tinh và đạo diễn nổi danh dưới trướng quản lý của Tinh An, cùng với những tác phẩm kinh điển mà họ tham gia. Cuối cùng cậu ta không quên nói lời ẩn ý: "Nếu bạn học Ôn muốn trở thành minh tinh và trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm thì bạn học Ôn nên ký hợp đồng quản lý với Tinh An là tốt nhất."

Mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy những lời nói nịnh hót Bùi Tổng của Lạc Hi cũng không có gì là lạ. Chỉ có Ôn Trác Ngọc miệng cười nhưng mắt không có ý cười nhìn về phía cậu ta.