Chương 17: Chuẩn bị tinh thần để chịu nhục!

Edit + beta: Lười mèo

Vị phú nhị đại kia nghe xong lời Ôn Trác Ngọc nói giận tím mặt: "Cậu nói cái gì? Có gan thì lập lại lần nữa___"

"Thôi nào! Chúng ta đến đây để vui chơi thoải mái, sao phá hỏng bầu không khí như vậy." Lý tổng người gọi điện cho Ôn Trác Ngọc đột nhiên cười nói, sau đó anh ta vỗ vai vị phú nhị đại kia: "Lâm thiếu gia! Xin hãy bình tĩnh."

"Để tôi giới thiệu với bạn học Ôn đây!" Lý tổng nhìn về phía Ôn Trác Ngọc nói: "Vị này đây chính là Lâm thiếu gia! Lâm Uy An. Cha của Lâm thiếu đây chính là người phụ trách các ngân hàng Merlin ở châu Á, là ngân hàng có chụ sở chính tại Thụy Sĩ. Cũng đồng thời là chủ tịch các chi nhánh ngân hàng Merlin tại thành phố A, thần tài nổi tiếng!"

Lâm Uy An hừ lạnh một tiếng: "Sau anh lại nói với cậu ta những chuyện này? Có một số người mắt nhìn thiển cận, không biết trời cao đất dầy. Cho rằng bản thân lấy được năm trăm vạn của nhà họ Ứng là có thể trở lên giàu có rồi, còn vọng tưởng có thể ngồi nói chuyện bình đẳng với chúng ta nữa chứ."

Lâm Uy An nói xong những lời này thì dừng lại một chút, hắn ta nhìn Ôn Trác Ngọc từ trên xuống dưới với ánh mắt cực kỳ khinh thường, giọng điệu gã ngạo mạn nói: "Năm trăm vạn thì tính là cái thá gì chứ? Tôi đây mở một chai rượu tốn mấy chục vạn, ăn một bữa cơm cũng hết hai mươi mấy vạn. Dạo chơi Las Vegas một đêm chi hết bao nhiêu tiền boa, năm trăm vạn nhân dân tệ còn không đủ cho tôi chi một đêm."

Lý tổng khẽ mỉm cười nói với Ôn Trác Ngọc: "Lâm thiếu gia có tính cách thẳng thắn như vậy đấy! Bạn học Ôn đừng quá để tâm."

Ôn Trác Ngọc cũng cười: "Con người tôi từ trước đến nay là một kẻ thô tục, chưa bao giờ để ý đến việc người khác lấy tiền nhục nhã mình. Nhưng mà nếu có người dám làm vậy, thì nhất định phải ném tiền đến trước mặt tôi cái đã. Vị phú nhị đại đây sẽ không cho rằng chỉ bằng màn giới thiệu thân phận cùng mấy câu khoe khoang hùng hổ dọa người là sẽ dọa được tôi đấy chứ?"

Lâm Uy An nghe vậy cau mày, nhưng thay vì tức giận thì hắn lại cười nói: "Xem ra bạn học Ôn đây cũng rất có cốt khí! Được rồi, tôi không dám giả vời như mình là người có tiền nữa. Hôm nay chúng ta để bữa tiệc này cho bạn học Ôn thanh toán, người giàu lên sau một đêm, bạn học Ôn sẽ không từ chối đề nghị này của tôi chứ?"

Ôn Trác Ngọc nghe vậy cười khẩy, cậu quay đầu nhìn về phía Lý tổng: "Bữa tiệc này là do mấy người các vị tổ chức, điện thoại mời tôi cũng là vị Lý tổng đây gọi. Nếu ngay cả tiền mời khách ăn cơm cũng không trả nổi thì không bằng mọi người giải tán, nhà ai người ấy về đi. Lý tổng sẽ không cho rằng thời gian của tôi quá dư thừa, ngồi xe một tiếng đồng hồ đến đây để nghe những điều vô nghĩa này đấy chứ?"

Lý tổng lắc đầu cười khổ, anh ta giơ tay đầu hàng: "Bữa tiệc này tôi mời! Tôi mời! Mọi người bớt nóng, chúng ta từ từ ngồi lại nói chuyện vui vẻ nói chuyện với nhau được không?"

Lạc Hi từ đầu đến giờ vẫn luôn ngồi ở một góc không nói gì đột nhiên mở miệng: "Ôn Trác Ngọc! Cậu thực sự đã nhận năm trăm vạn từ nhà họ Ứng à?"

Ôn Trác Ngọc không phản ứng gì trước câu hỏi của Lạc Hi.

Vị Lâm thiếu gia kia hừ lạnh một tiếng: "Còn không phải sao! Chú Ứng ban đầu muốn cho cậu ta một trăm vạn, nhưng bạn học Ôn của chúng ta đây không chịu nhận vì số tiền quá ít. Vậy nên chú Ứng đã tăng số tiền lên năm trăm vạn, lúc này bạn học Ôn mới đồng ý nhận tiền, xong còn yêu cầu chú Ứng ký giấy thỏa thuận giữa hai bên. Trăm phương ngàn kế như vậy, không phải là vì muốn lấy thêm tiền từ nhà chú Ứng hay sao?"

Những người khác ngồi quanh dẫy ghế VIP âm thầm sửng sốt và nhìn Ôn Trác Ngọc bằng ánh mắt khác.

Lạc Hi không nhịn được nói: "Ôn Trác Ngọc! Có phải cậu đã đi quá xa rồi không? Đây chẳng phải là hành vi tống tiền sao?"

Ôn Trác Ngọc cười nhìn Lạc Hi: "Tối hôm đó gặp mặt, tôi đã nói với người nhà họ Ứng rằng tôi không thể nhận tiền này của họ vì có người cứ bảo tôi không được thỏa hiệp trong quá trình quay chương trình. Nếu không thì tôi là một người thấy tiền sáng mắt, không có cốt khí. Con người của tôi tuy rằng không quá chú trọng hư danh, nhưng tôi vẫn muốn trở thành một diễn viên và gia nhập giới giải trí. Thế nên tôi vẫn phải cân nhắc bảo vệ danh tiếng của bản thân, số tiền một trăm vạn tệ tôi có thể kiếm được trong vòng một, hai năm. Thực sự không cần thiết phải tự hủy hoại hình ảnh của mình, để người khác có cơ hội nói tôi thấy tiền sáng mắt vì số tiền ít ỏi này."

Ôn Trác Ngọc vừa nói đến đây, cậu đột nhiên dừng lại nhìn Lạc Hi với ánh mắt đầy ẩn ý: "Cha mẹ của Ứng Thiên Minh vừa nghe được lời tôi nói lập tức sốt ruột và chủ động xin lỗi tôi. Họ nhất quyết yêu cầu tôi nhận số tiền này, nếu không lương tâm bọn họ sẽ rất bất an. Hai vị trưởng bối đã hơn năm mươi tuổi bưng trà cúi đầu nhận lỗi như vậy, tôi thấy thế rất đau lòng nên miễn cưỡng nhận lấy năm trăm vạn này. Con người tôi đây thà làm tổn hại đến danh tiếng của chính mình cũng không thể làm đau lòng trái tim của hai vị trưởng bối lớn tuổi nhà họ Ứng được."

"Nói đến đây, tôi cũng rất muốn cảm ơn bạn học Lạc đã hết mình bênh vực lẽ phải. Nếu không phải bạn học Lạc nhắc đi nhắc lại chuyện này trước ống kính khiến tôi băn khoăn, thì có lẽ ngay từ đầu lúc nhà họ Ứng lấy ra một trăm vạn tiền bồi thường tôi đã nhận lấy để mong mọi chuyện giữa hai bên được ổn thỏa rồi. Cảm ơn bạn học Lạc đã khiến tôi cân nhắc chu toàn như vậy."

Lạc Hi nghe vậy sắc mặt tái nhợt, ngũ quan vặn vẹo.

Mọi người ngồi trong dẫy ghế VIP nghe vậy đều choáng váng. Họ không ngờ Ôn Trác Ngọc lại có thể mặt dày như vậy, nhận năm trăm vạn của người ta mà còn làm ra vẻ "vì tôi cảm thông cho nhà họ Ứng nên mới bất đắc dĩ nhận số tiền này!"

Cùng lúc đó, rất nhiều người nhìn Lạc Hi với ánh mắt đồng cảm. Ai đã xem phát sóng chương trình trực tiếp nhiều lần thì đều biết mối quan hệ giữa Lạc Hi và Ôn Trác Ngọc như nào. Dù sao thì giữa họ cũng không hòa thuận và thân thiện như những gì Lạc Hi thể hiện ra. Bây giờ Ôn Trác Ngọc đã công khai thừa nhận trước mặt rất nhiều người rằng cậu ta không chịu nhận tiền bồi thường lúc đầu là vì nghe lời Lạc Hi, vậy nên nhà họ Ứng đã phải chi thêm bốn trăm vạn để giải quyết chuyện này___ Không biết những lời này mà được truyền đến tai người nhà họ Ứng thì phản ứng của họ sẽ ra sao? Nhưng cho dù họ có phản ứng gì đi chăng nữa, thì họ chắc chắn sẽ có ấn tượng sấu với Lạc Hi vì chuyện này.

Đương nhiên Lạc Hi cũng nghĩ đến những điều mà mọi người ở đây đều nghĩ, sắc mặt cậu ta càng trở lên khó coi.

Mội hơi nói nhiều lời như vậy, Ôn Trác Ngọc cảm thấy có chút khát nước. Cậu liền rót cho mình một tách trà, sau khi uống xong một ngụm trà, cậu liếc nhìn Lý tổng đang ngơ ngác nhìn cậu ở bên cạnh, cười rạng rỡ: "Sao vậy? Lý tổng đêm khuya như vậy mời tôi tới đây, đến một tách trà cũng luyến tiếc không muốn cho tôi uống ư?"

"Đương nhiên là không!" Lý tổng bị nụ cười của Ôn Trác Ngọc làm cho phân tâm, đến mức quên cả chuyện vừa rồi anh ta mặt cười nhưng lại để yên cho người khác nhục nhã Ôn Trác Ngọc. Anh ta vô thức sát tới gần Ôn Trác Ngọc, tựa vào vai cậu mà mỉm cười mơ hồ: "Đừng nói là một tách trà, nếu cậu muốn uống máu của tôi, tôi cũng thỏa mãn cậu."

"Vậy sao?" Ôn Trác Ngọc miệng cười nhưng mắt không có ý cười đáp: "Nói như vậy, Lý tổng hôm nay đã chuẩn bị tốt tâm lý sẵn sàng đưa máu cho tôi."

"Đương nhiên___" Lời còn chưa dứt, Lý tổng lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. Anh ta năm lần bảy lượt muốn mời Ôn Trác Ngọc đến những buổi gặp mặt như này là vì muốn dùng tiền bạc và sự xa hoa ngợp trong vàng son để mê hoặc Ôn Trác Ngọc. Trong mắt anh ta, Ôn Trác Ngọc chỉ là một sinh viên nghèo có vỏ ngoài đẹp mà không có kiến thức. Đoán rằng, mười tám năm qua cậu còn chưa nhìn thấy "tiền" thực sự là như thế nào.

Lý tổng kết luận rằng Ôn Trác Ngọc sẽ bị lừa bởi sự giàu có và quyền lực mà anh ta thể hiện. Chỉ cần con mồi rơi vào bẫy, anh ta sẽ có cách kiến nó ngoan ngoãn và mặc anh ta thao túc. Nhưng bây giờ nhìn lại, Ôn Trác Ngọc này chính là một thằng nhóc miệng hỗn không tha ai.

Nếu anh ta dám lấy kẹo bọc đường nhử Ôn Trác Ngọc, thì cậu dám ăn kẹo rồi ném trả lại đạm pháo liền.

Đúng như dự đoán, sau khi nghe được lời nói tử tế của Lý tổng, Ôn Trác Ngọc lập tức gọi người phục vụ mang thực đơn lên. Cậu đọc tên các món ăn từ đầu đến cuối, vừa gọi món vừa tự giễu: "Tôi không biết những người có tiền như mọi người gọi món như thế nào. Đây là lần đầu tiên một người nghèo như tôi đến một nơi thực đơn có mức giá cao như này, nhìn thấy món gì cũng cảm thấy lạ hết. Tất cả những món này đều trông ngon như vậy___ Tôi muốn thử tất cả, phục vụ ở đây có gói mang về không?"

Người phục vụ không thể hiểu được chuyện gì đang xẩy ra ở dãy khách VIP này, chỉ có thể xấu hổ cười làm gượng.

Sắc mặt Lý tổng có chút xanh.

Sau khi gọi hết tất cả các món trong thực đơn, Ôn Trác Ngọc ngẩng đầu lên: "___Bữa cơm hôm nay là các vị mời sao? Tôi biết các vị ngồi ở đây đều là người có tiền, tôi chính là biết vậy nên mới đến ăn nhờ. Nếu các vị không trả nổi thì nên nhân lúc còn sớm nói ra, để tôi đem đồ ăn trả lại. Sau đó mọi người có thể đến quán gần trường học của tôi, chúng ta uống một tách trà sữa để giải khát. Ly trà sữa lớn có giá năm tệ còn ly nhỏ có giá bốn tệ, bà chủ quán thấy tôi đẹp trai lần nào cũng cho tôi thêm một thìa bánh pudding."

Mọi người: "..........."

Ôn Trác Ngọc nhìn Lân Uy An ngồi phía đối diện, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn: "Lâm thiếu gia vừa nói cái gì ý nhỉ? Lâm thiếu gia ăn một bữa cơm đều phải tiêu tốn mấy chục vạn, một buổi tối tiền boa cho phục vụ lên đến hơn năm trăm vạn, nên chắc là sẽ không keo kiệt bủn xỉn số tiền nhỏ như thế này đó chứ? Nếu đã vậy thì tôi cũng nên để cho Lâm thiếu đây thể hiện sự giàu có của mình rồi. Lý tổng đây đã mời mọi người ăn thì phần uống nên để Lâm thiếu lo mới phải lẽ, mấy đồng này có đáng là gì so với khả năng tiêu tiền như nước của Lâm thiếu chứ?"

Nếu Lâm Uy An đồng ý, Ôn Trác Ngọc sẽ lập tức gọi thêm mấy chai rượu đắt nhất mang về, sau đó quay đầu tìm cơ hội bán lại số rượu đó cho câu lạc bộ___ Rượu có thể được bán giá mắc như vậy chính là vì có thể lừa gạt được những kẻ có tiền mà sĩ như thế này đấy.

Lâm Uy An: "..............."

Ôn Trác Ngọc mỉm cười ấm áp: "Lâm thiếu không phải là muốn đập tiền cho tôi hay sao? Nên sẽ không luyến tiếc chút tiền "boa" này chứ?"

Lâm Uy An: ".............."

Thấy Lâm Uy An hồi lâu không nói chuyện, Ôn Trác Ngọc đóng thực đơn lại thở dài: "Tôi biết mà! Cho dù Lâm thiếu đây là người giàu có, nhưng chỉ có những kẻ ngốc không có việc gì làm mới dùng tiền của chính mình để làm nhục mạ người khác mỗi ngày. Chứ Lâm thiếu đây trông thông tuệ vậy, thì chỉ có thể dùng lời nói để lừa tôi thôi!"

Muốn mạnh miệng nhục nhã cậu thì cũng nên chuẩn bị tinh thần để chịu nhục đi!