Chương 18-2: "Tôi cảm thấy tiếc cho cậu."

Edit + beta: Lười mèo

"Nếu bạn học Lạc thấy công ty truyền thông điện ảnh và truyền hình Tinh An tốt như vậy, thì bạn học Lạc có thể xin Bùi tổng đây ký hợp đồng với mình." Ôn Trác Ngọc nói tiếp: "Tình cờ là bạn học Lạc còn là sinh viên của học viện điện ảnh, nếu có thể cùng Tinh An ký hợp đồng thì đó là một bước tiến thuận lợi cho con đường sự nghiệp sau này của bạn học Lạc rồi."

Lạc Hi mỉm cười, vẻ mặt cậu ta ngây thơ hồn nhiên đáp: "Cá nhân tôi bây giờ đang quan tâm đến đầu tư tài chính hơn, Quan tiên sinh cũng nói rằng tôi có năng kiếu trong lĩnh vực này. Có lẽ sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ làm việc trong một ngân hàng đầu tư."

Ngồi bên cạch Lạc Hi, Quan Viễn người luôn im lặng từ tối đến giờ nghe vậy cũng lên tiếng: "Tầm nhìn và khả năng đầu tư tài chính của Lạc Hi thực sự rất tốt."

Lạc Hi nheo mắt, tiếp tục thuyết phục Ôn Trác Ngọc: "Không phải bạn học Ôn rất thích diễn xuất và muốn dấn thân vào giới giải trí hay sao? Vậy bạn học Ôn nhất định phải nắm lấy cơ hội này, để tuột mất cơ hội hiếm có này thì lần sau không chắc sẽ được may mắn như hôm nay."

"Thật sao?" Ôn Trác Ngọc bình tĩnh trả lời: "Tôi và bạn học Lạc có cùng suy nghĩ, tôi đã nỗ lực học tập rất nhiều để được nhận vào khoa tài chính của trường đại học A. Đương nhiên tôi cũng muốn làm việc trong lĩnh vực tài chính sau khi tôi tốt nghiệp, nếu không bốn năm khổ công học tập của tôi coi như uổng phí sao. Đóng phim chỉ là để giải trí trong thời gian rảnh rỗi, tôi không cần thiết phải ký hợp đồng với một công ty để bó buộc bản thân vì sở thích này."

Ôn Trác Ngọc nói tới đây, cậu nhìn về phía Bùi tổng áy náy cười: "Đã phụ ý tốt của Bùi tổng rồi!"

Sự từ chối của Ôn Trác Ngọc rất rõ ràng. Trước mặt rất nhiều người, đặc biệt là còn có nhiều nghệ sĩ trực thuộc công ty. Bùi Tấn An sẽ không kiên trì thuyết phục Ôn Trác Ngọc, hắn thản nhiên mỉm cười nói: "Không sao! Tôi hiểu mỗi người đều có chí lớn của riêng mình."

Lạc Hi miễn cưỡng nói: "Thật đáng tiếc cho một cơ hội tốt như vậy!"

Cậu ta nhìn về phía Ôn Trác Ngọc, ánh mắt và giọng nói mang theo sự vội vàng: "Có thể ký hợp đồng với Tinh An, cơ hội tốt như vậy không phải ai cũng có."

Ôn Trác Ngọc nhìn về phía Lạc Hi với một nụ cười. Ở kiếp trước, Lạc Hi cũng rất phấn khích khi nghe tin Tinh An muốn ký hợp đồng đào tạo nghệ sĩ với Ôn Trác Ngọc, Lạc Hi đã không ngừng khuyên nhủ Ôn Trác Ngọc rằng đừng bỏ lỡ cơ hội này. Vào thời điểm đó, Ôn Trác Ngọc đang ở vực sâu của cuộc đời. Danh tiếng bị bôi nhọ, bạn bè xa lánh, chỉ có Lạc Hi là vẫn đối xử với cậu như trước kia.

Lạc Hi kiến nghị Ôn Trác Ngọc nhất định phải nắm lấy cơ hội này. Lạc Hi nói với cậu công ty truyền thông điện ảnh và truyền hình Tinh An là công ty quản lý nghệ sĩ dẫn đầu trong ngành giải trí. Tinh An không chỉ quy tụ nhiều ngôi sao lớn của làn giải trí mà còn hợp tác với rất nhiều đạo diễn tên tuổi. Nếu có thể ký hợp đồng và nhận được sự hỗ trợ mạnh mẽ từ Tinh An thì Ôn Trác Ngọc nhất định sẽ có thể nổi tiếng ngay trong thời gian ngắn.

Để thuyết phục Ôn Trác Ngọc, Lạc Hi đã thu thập rất nhiều thông tin, trong đó liệt kê chi tiết các tác phẩm kinh điển mà Tinh An đã tham gia đầu tư và sản xuất trong những năm qua. Cũng như những minh tinh hạng nhất từng đoạt giải diễn viên xuất sắc nhất của Tinh An. Lạc Hi đã nói với Ôn Trác Ngọc rằng để thu thập những thông tin này, cậu ta đã đến gặp mặt hỏi thăm những đàn anh, đàn chị năm ba, bốn của học viện điện ảnh để đảm bảo những thông tin này chi tiết và chính xác nhất.

Điều này khiến Ôn Trác Ngọc đặc biệt cảm động. Ngoài ra, lúc đó Ôn Trác Ngọc cũng không cho rằng có gì sai khi ký hợp đồng quản lý với một công ty giải trí lớn và lâu đời như Tinh An. Những sinh viên bình thường không phải đều chật vật muốn xin làm ở công ty lớn sau khi tốt nghiệp sao.

Hơn nữa Bùi Tấn An đối xử với Ôn Trác Ngọc cũng rất tốt. Mặc dù Ôn Trác Ngọc chỉ là người mới nhưng Bùi Tấn An sẵn sàng ký hợp đồng với cậu theo tiêu chuẩn của hợp đồng cấp B. Theo thông tin mà Lạc Hi biết được, chỉ những diễn viên đã ra mắt trong làn giải trí hơn năm năm và có tác phẩm tiêu biểu mới có thể ký hợp đồng cấp B.

Phúc lợi tốt như vậy, công ty còn rất lớn mạnh, lúc đó Ôn Trác Ngọc vốn đã tuyệt vọng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được lý do để không ký hợp đồng. Thế là cậu hào hứng ký hợp đồng. Để đáp lại sự giúp đỡ nhiệt tình của Lạc Hi, khi ký hợp đồng Ôn Trác Ngọc đã giới thiệu Lạc Hi cho Bùi Tấn An, đồng thời cậu mong Tinh An cũng ký hợp đồng với Lạc Hi.

Chỉ tiếc rằng Lạc Hi đã cự tuyệt lời mời của Tinh An. Lý do từ chối của cậu ta giống y hệt những lời cậu ta vừa nói lúc nãy, lúc đó Ôn Trác Ngọc chỉ cảm thấy tiếc nuối cho cậu ta chứ cũng không nghĩ nhiều.

___ Chỉ sáu tháng sau khi ký hợp đồng với Tinh An, Ôn Trác Ngọc mới phát hiện ra công ty này như vực nước sâu, phức tạp khôn lường.

Như những gì Lạc Hi đã nói, công ty truyền thông điện ảnh và truyền hình Tinh An thực sự là một công ty quyền lực và có uy tín lâu đời trong làn giải trí. Nhưng rất ít người biết rằng, con bài để Bùi Tấn An tạo nên một công ty lớn như vậy chính là những nghệ sĩ dưới trướng công ty.

Những nghệ sĩ này ký hợp đồng với Tinh An vì mong muốn có tài nguyên tốt để tiến xa hơn trong ngành này và chính Tinh An cũng coi những nghệ sĩ này như nguồn lực phát triển chính của công ty. Hai bên thỏa thuận hỗ trợ lẫn nhau, nếu bạn nhất quyết không muốn bán thân thể của bản thân để đổi lấy tài nguyên thì cũng chả sao___ Trong công ty còn có rất nhiều người đẹp khác sẵn sàng đánh đổi để có tài nguyên phim ảnh tốt. Những nghệ sĩ khác không chấp nhận chuyện này chỉ có thể chờ đợi trong tuyệt vọng hoặc đi nhặt nhạnh những vai diễn nhỏ mà không ai muốn diễn.

Khi Bùi Tấn An ký hợp đồng với Ôn Trác Ngọc, hắn thực sự đã nghĩ đến việc sử dụng Ôn Trác Ngọc làm chiêu bài mới của Tinh An. Lý do chọn Ôn Trác Ngọc chỉ có một, ngoại hình của cậu quá xuất sắc. Năm đầu tiên Ôn Trác Ngọc ký hợp đồng với Tinh An tình cờ lại trùng với cuộc họp thường niên nội bộ của công ty. Ngay khi Ôn Trác Ngọc, lúc đó vẫn còn là một người mới trong làn giải trí bước vào sảnh tiệc, ngay cả những diễn viên xuất sắc nhất đã nổi tiếng nhiều năm cũng bị lu mờ bởi ngoại hình của cậu.

Những nhà đầu tư lâu năm đã gặp vô số người đẹp cũng nhìn chằm chằm cậu không dứt ra được. Có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó cường điệu đến mức nào.

Đêm đó, Ôn Trác Ngọc nhận được một chồng danh thϊếp và thẻ phòng dày đặc. Bùi Tấn An ám chỉ Ôn Trác Ngọc có thể sử dụng lợi thế của bản thân để trao dồi mối quan hệ và tìm thêm người đầu tư phim cho cậu. Theo quan điểm của Bùi Tấn An, Ôn Trác Ngọc vốn là một người nông cạn lại hám hư vinh. Sau bài học từ nhà họ Ứng, cậu chắc chắn sẽ không dám phản kháng gì.

Những kẻ khác thèm muốn Ôn Trác Ngọc cũng nghĩ y như vậy. Bọn chúng đều cảm thấy con mồi chắc chắn sẽ rơi vào bẫy, bữa tiệc ngon lành sắp bắt đầu, thợ săn có thể thỏa thích cấu xé con mồi.

Nhưng tất cả bọn chúng đã lầm.

Loài thú bị dồn vào chân tường không còn đường lui sẽ tận dụng mọi cơ hội để phản kích lại kẻ săn mồi. Loài thú với bản tính hung dữ được khơi dậy bởi hoàn cảnh tuyệt vọng sẽ không chỉ bằng lòng với việc trốn thoát, nó phải gϊếŧ chết tất cả những ai dám giăng bẫy săn bắt nó, chỉ có như vậy cơn giận sục sôi trong máu nó mới nguôi ngoai được.

Ở kiếp trước, Ôn Trác Ngọc phải mất ba năm mới có thể rời khỏi Tinh An. Không cần nhiều lời cũng biết được, cậu đã trải qua nhiều vết thương chồng chất máu chảy đầm đìa. Sống lại một đời, Ôn Trác Ngọc không muốn tự chuốc lấy khổ nữa.

Tuy nhiên, Lạc Hi vẫn nỗ lực thuyết phục cậu không mệt mỏi như kiếp trước.

Ôn Trác Ngọc thực sự tò mò về điểm này. Lạc Hi ở kiếp trước có thể lừa được cậu vì cậu lúc đó rất tin tưởng cậu ta. Nhưng hai người bọn họ ở kiếp này hoàn toàn không có giao hảo gì, Lạc Hi lấy đâu ra tự tin cho rằng Ôn Trác Ngọc sẽ nghe cậu ta bày chuyện ma quỷ hết lần này đến lần khác?

"___ Cơ hội này thực sự là hiếm có, nếu bạn học Ôn bỏ lỡ tương lai nhất định sẽ hối hận."

Ôn Trác Ngọc phục hồi lại tinh thần, cậu nhìn Lạc Hi đang nói chuyện với điệu bộ rất tự tin trước mặt, tò mò hỏi: "Bạn học Lạc có vẻ rất để ý đến cơ hội này thì phải?"

Lạc Hi buột miệng: "Tôi cảm thấy tiếc cho cậu."

Ôn Trác Ngọc cười nói: "Không cần đâu! Nếu bạn học Lạc thực sự cảm thấy tiếc thì có thể bắt lấy cơ hội này, bạn học Lạc có thể tự mình ký hợp đồng với Tinh An. Kỹ thuật diễn của bạn học Lạc tốt như vậy, nếu bạn học Lạc thực sự muốn ra nhập Tinh An, tôi tin rằng Bùi tổng sẽ không từ chối người tài như vậy."

Nói xong, không đợi Lạc Hi phản ứng, Ôn Trác Ngọc quay sang nhìn Bùi Tấn An: "Phải vậy không? Bùi tổng!"

Bùi Tấn An mỉm cười liếc nhìn Lạc Hi: "Bạn học Lạc có tư chất rất tốt, nếu bạn học Lạc muốn ra nhập Tinh An, tôi đương nhiên hoan nghênh."

Nụ cười của Lạc Hi cứng lại, cậu ta lảng tránh nói: "Tôi vẫn chưa quyết định liệu sau này có gia nhập làn giải trí hay không___"

Lời còn chưa rứt, Ôn Trác Ngọc đã lên tiếng chế nhạo: "Chính bản thân bạn học Lạc cũng không nghĩ tới cơ hội tốt này, nhưng lại rất thích nhọc lòng lo lắng cho người khác đấy."

Lần này mọi người đều nhận ra có điều gì đó không ổn. Ngay cả Bùi Tấn An cũng liếc nhìn Lạc Hi với ánh mắt thâm sâu.

Chỉ một cái nhìn này đã khiến Lạc Hi đổ mồ hôi lạnh. Giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, toàn thân cứng ngắc đến mức không thể nặn ra được một nụ cười.

Không khí trong dãy ghế VIP lập tức im ắng, mọi người sợ hãi đến không dám thở. Im lặng hồi lâu, Ôn Trác Ngọc lên tiếng phá vỡ sự im lặng này: "Hôm nay muộn quá rồi. Ký túc xá trường tôi có giờ giới nghiêm, về trễ sau giờ giới nghiêm là xác định ngủ ngoài đường luôn."

Ôn Trác Ngọc lịch sự đứng dậy, cậu hứng về phía Lý tổng cùng Lâm Uy An gật đầu: "Cảm tạ hai vị đã mời tôi đến bữa tiệc ngày hôm nay, đây đúng là một trải nghiệm đáng giá."

Khóe mắt Lâm Uy An co giật, hắn ta nhìn Ôn Trác Ngọc chằm chằm, nghẹn họng một câu cũng không nói được.

Sau ngày hôm đó, Ôn Trác Ngọc thực sự đã có một khoảng thời gian yên tĩnh. Lý tổng, người lúc trước hay gọi điện mời cậu tham gia những bữa tiệc, muốn giới thiệu người này người kia với cậu nay bặt vô âm tín. Những thông tin mời đóng quảng cáo, đóng phim, mẫu ảnh do tổ chương trình giới thiệu đột nhiên giảm hơn một nửa, đãi ngộ mà chương trình giành cho cậu cũng giảm mạnh.

Có vẻ như ai đó đang rất tức giận với sự không biết điều của Ôn Trác Ngọc, tưởng rằng có thể khiến Ôn Trác Ngọc hối hận với những việc cậu làm, bằng cách cho cậu trải qua việc bị đối xử "ghẻ lạnh" như này.

Nếu Ôn Trác Ngọc vẫn là một sinh viên nghèo không có nhiều kiến thức cùng bản lĩnh như kiếp trước thì có lẽ cậu sẽ vì sự chênh lệch trong cách đối xử như vậy mà nẩy sinh ra tâm lý sợ hãi và bất an. Nhưng bây giờ, Ôn Trác Ngọc đang bận tham gia các lớp học, giao dịch cổ phiếu và viết lại những kiến thức đầu tư tài chính kiếp trước của cậu thành một bản ghi nhớ.

Cậu chẳng còn sức lực đâu mà đối phó với những lời mời quảng cáo, đóng phim, mẫu ảnh không ngừng nghỉ. Nếu không phải khi cậu ký hợp đồng với tổ chương trình đã quy định rõ ràng rằng khách mời phải tuân theo sự sắp xếp của tổ chương trình trong quá trình ghi hình, cộng với việc đóng quảng cáo, làm mẫu ảnh cũng có thể kiếm được tiền, thì cậu đã đình công từ lâu rồi.

Giờ đây, tổ chương trình đã giảm thiểu những lời mời dành cho Ôn Trác Ngọc dưới sự ngầm ám chỉ của một số nhà đầu tư. Việc này càng hợp ý Ôn Trác Ngọc hơn. Nhưng Ôn Trác Ngọc cũng chẳng thanh tịnh được bao lâu liền nhận được điện thoại từ đạo diễn Trần Húc Sinh.