Chương 7-2: "Công việc nào cũng như nhau, biết cách làm thì không khó."

Edit + beta: Lười Mèo

"Tôi nghe nói mấy ngày trước Ôn Trác Ngọc có một vai khách mời nhỏ trong phim của đạo diễn Trần, diễn xuất của cậu ấy khiến cậu rất ấn tượng đúng không?" Một vị khách mời cố định tò mò hỏi Cố Tây Hoài.

Cố Tây Hoài nghe vậy gật đầu: "Lần này tôi đến tham gia chương trình giải trí này cũng là vì muốn gặp cậu ấy để trao đổi về kỹ năng diễn xuất."

Việc Cố Tây Hoài gặp phải điểm nghẽn trong kỹ năng diễn xuất của mình gần như là một bí mật mà mọi người trong ngành đều biết. Lần này anh ấy đang tham gia một bộ phim lớn của đạo diễn Trần Húc Sinh, rèn giữa kỹ năng diễn xuất để đạt được mục tiêu cao nhất là giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Một số vị khách mời biết rõ điều này họ mỉm cười mong Cố Tây Hoài đạt được ước muốn của anh.

Về phần vì sao khi diễn xuất của Ôn Trác Ngọc gặp trở ngại, thay vì xin lời khuyên từ các đạo diễn giàu kinh nghiệm và các tiền bối có kỹ năng diễn xuất tốt hơn, mà ngược lại anh ấy lại xin chỉ giáo một người ngoài ngành vô danh.......Không ai coi trọng vấn đề này.

Có lẽ Cố Tây Hoài thực sự được Ôn Trác Ngọc truyền cảm ứng, hoặc rất có thể là "ý của Túy ông không nằm ở rượu".

Những diễn viên giàu kinh nghiệm, trưởng thành theo tuổi tác không chỉ có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời mà còn có kiến thức sâu rộng. Nhưng ngay cả khi họ là những người có kinh nghiệm nhìn người trong giới giải trí thì khuôn mặt của Ôn Trác Ngọc cũng khiến họ thấy rất nổi bật.

Nhưng gương mặt nổi bật như vậy gặp phải nhiều chuyện lạ thì họ cũng không cảm thấy kỳ quái. Bọn họ đã nhìn thấy quá nhiều nam diễn viên phát sinh tình cảm với nhau, chỉ cần là chuyện không liên quan đến mình, cho dù là chính mắt thấy được Cố Tây Hoài luôn không tự chủ được mà quan tâm Ôn Trác Ngọc mọi lúc thì họ cũng sẽ làm như không thấy gì.

Điều họ có thể làm nhiều nhất là buôn chuyện một cách bí mật.

Mọi người tụ lại nói chuyện với nhau, trong lúc vô tình lại bỏ quên hai vị khách mời còn lại của chương trình trong tập này. Lạc Hi cúi xuống nhìn tấm thẻ nhiệm vụ mà cậu ta vừa mới trao đổi với Ôn Trác Ngọc, lông mày nhíu lại ra vẻ trầm tư.

Quan Viễn vỗ vai Lạc Hi: "Nhiệm vụ này của cậu là gánh nước sao? Cậu có gánh được không? Muốn trao đổi nhiệm vụ với tôi không?"

Quan Viễn được giao nhiệm vụ lấy trứng vịt cho các cụ già trong làng, anh ta cảm thấy Lạc Hi trông gầy gò nhỏ bé như vậy chắc chắn là không thể xách nước được. Nếu thực sự nhiệm vụ quá nặng nhọc thì anh ta cũng không ngại trao đổi nhiệm vụ với Lạc Hi.

Lạc Hi nghe vậy hồi thần lại, mỉm cười cảm kích nhẹ giọng nói: "Không cần đâu! Tôi đã gây ra rất nhiều phiền toái cho mọi người rồi".

Cùng Ôn Trác Ngọc trao đổi nhiệm vụ thì còn có thể nói rằng Ôn Trác Ngọc tốt bụng và chu đáo đã chủ động giúp vị khách mời khác không biết bơi tránh khỏi nguy hiểm. Nếu vì nhiệm vụ lấy nước quá khó mà đổi với người khác nhiệm vụ dễ ràng hơn thì Lạc Hi lo lắng rằng cậu ta sẽ bị khán giả mắng sau khi chương trình được phát sóng.

"Tôi không có yếu đuối như vậy đâu!" Lạc Hi mỉm cười nắm chặt tay tự cổ vũ bản thân: "Tôi nhất định có thể làm được".

Nói xong Lạc Hi lén liếc nhìn Cố Tây Hoài. Cậu ta không may mắn như Ôn Trác Ngọc có thể dành được sự ưu ái của đại thiếu gia tập đoàn Cố thị chỉ bằng gương mặt đẹp. Nhưng cậu ta cũng có tôn nghiêm và sự kiên trì của riêng mình, không bao giờ sợ khó khăn đến mức bị coi thường.

Ôn Trác Ngọc lấy thẻ nhiệm vụ, dọc đường đi cậu hỏi đường ba bốn người dân làng. Dưới sự hướng dẫn của dân làng cậu đã tìm được nhà của ông Lý, sau khi chào hỏi và nói chuyện vài câu với ông Lý cậu liền lấy hai thùng cá bột mà ông Lý đưa cho mang đến hồ chứa gần đó.

Khi đi ngang qua một cánh đồng ngô, Ôn Trác Ngọc nhìn thấy Cố Tây Hoài đang đứng trên cánh đồng vụng về bẻ ngô. Một ngôi sao lớn có lẽ đã sống hơn hai mươi năm mà chưa từng có kinh nghiệm đồng áng, hiệu quả công việc còn không bằng mấy thiếu niên mười mấy tuổi trong làng.

Tuy nhiên anh ấy có khuôn mặt ưa nhìn, dáng người mảnh khản và tứ chi cân đối, đôi lông mày đẹp trai ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo phông trắng tinh tôn lên cơ lưng mịn màng, khi xoay người và cúi xuống tấm lưng rắn chắc của anh ấy cong lên rất đẹp.

Đường nhân ngư ẩn sau vòng eo thon gọn. Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, một cảm giác gợi cảm đặc trưng của nội tiết tố nam đập thẳng vào mặt.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu thở oxy.

Ôn Trác Ngọc hai mắt sáng lên, đứng ở ven đường ngắm nhìn một hồi. Bản thân cậu lớn lên cũng rất đẹp trai, kiếp trước cậu sống hai mươi tám năm cũng chưa từng thấy người nào đẹp trai hơn mình. Lúc này đây cậu lại thấy Cố Tây Hoài tuy rằng nét mặt không bằng cậu nhưng lại đẹp trai theo một cách khác. Hiếm khi Ôn Trác Ngọc có được cảm giác cảnh đẹp ý vui như này.

Có lẽ là ánh mắt quá tập trung của cậu đã thu hút sự chú ý của Cố Tây Hoài. Khi Cố tây Hoài quay đầu lại, anh nhìn thấy Ôn Trác Ngọc đang khoanh tay đứng bên đường, dưới chân có hai chiếc thùng sắt lớn. Thỉnh thoảng lại nghe có tiếng cá bột vỗ nước.

Khóe môi Cố Tây Hoài nhếch lên: "Nặng quá à? Để tôi giúp cậu!"

"Không cần đâu!" Ôn Trác Ngọc liếc nhìn cánh đồng ngô sau khi bị Cố Tây Hoài lăn lộn hơn nửa ngày hầu như chả có thay đổi gì, cười trêu trọc nói: "Anh kiên trì một chút, chờ tôi trở về sẽ giúp anh." Đây cũng là một cách báo đáp Cố Tây Hoài có ý tốt giới thiệu luật sư cho cậu.

Cố Tây Hoài ngượng ngùng cười: "Tôi cũng không ngờ thu hoạch Ngô lại khó khăn như vậy."

Lần đầu tiên nhận nhiệm vụ, anh còn tưởng rằng mình rất may mắn!

Ôn Trác Ngọc không nói gì thêm nữa, cậu vẫy tay chào Cố Tây Hoài rồi ung dung bước đi với hai thùng cá bột.