Chương 7-1: "Công việc nào cũng như nhau, biết cách làm thì không khó."

Edit + beta: Lười mèo

Ngay cả trong một chương trình tạp kỹ đặt tính giải trí lên hàng đầu, mọi người cũng không thể không im lặng trong giây lát. "Xin lỗi!" Mạnh Kỳ Kỳ vô thức nói, cô cảm thấy khó chịu vì mình đã hấp tấp nhắc đến câu chuyện buồn của Ôn Trác Ngọc.

Những cô gái dịu dàng và tốt bụng luôn rất dễ đồng cảm. Mạnh Kỳ Kỳ nhìn Ôn Trác Ngọc với ánh mắt có chút tiếc nuối và có phần đau khổ. Cô không thể tưởng tượng được Ôn Trác Ngọc đã sống sót như thế nào suốt ngần ấy năm

sau khi mất cha mẹ từ nhỏ.

"Không cần xin lỗi!" Ngữ khí của Ôn Trác Ngọc rất bình tĩnh: "Thực ra là tôi cũng không nhớ rõ về họ."

Ôn Trác Ngọc vừa mới sinh ra thì cha mẹ cậu lần lượt qua đời nên cậu không có ấn tượng sâu sắc với họ. Những trưởng bối khác trong nhà thấy hoàn cảnh của cậu lại càng yêu thương cậu hơn, mười tám năm đầu đời cậu đều được mọi người trong nhà yêu chiều mà lớn. Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ nhớ về cha mẹ mình, lúc đó một lỗi buồn rất nhẹ thoáng qua trong lòng cậu.

Mạnh Kỳ Kỳ nghe Ôn Trác Ngọc nói vậy nhưng gương mặt cũng chưa được thả lỏng, một vài vị khách mời cũng nhìn Ôn Trác Ngọc đầy thương tiếc.

Ôn Trác Ngọc bất lực, Lạc Hi nhìn qua cậu với đôi mắt ươn ướt: "Tôi cũng có thể hiểu được tâm tình của bạn học Ôn, hoàn cảnh của tôi và cậu ấy cũng giống nhau. Từ nhỏ tôi đã không có bố, là mẹ tôi một mình nuôi tôi lớn khôn.Khi còn nhỏ tôi hay bị những bạn học khác bắt nạt, lúc đó tôi đều nghĩ đến bố mình, rất đau khổ. Vì sao những bạn học khác đều có bố còn tôi lại không có bố....Sau này khi lớn lên tôi mới biết mẹ tôi đã nuôi tôi vất vả như thế nào. Tôi mong có thể kiếm được nhiều tiền hơn để mẹ sống thật tốt...."

Lạc Hi bật khóc trước ống kính máy quay, các vị khách khác cũng tỏ vẻ thông cảm an ủi Lạc Hi. Ôn Trác Ngọc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cậu không muốn nói quá nhiều về bố mẹ và gia đình mình trước ống kính.

Lạc Hi bình tĩnh lại trước sự an ủi của những vị khách khác, cậu ta đột nhiên ý thức được việc một người đàn ông trưởng thành ở trước màn hình khóc nhè rất mất mặt nên ngượng ngùng che mặt nói: "Thực ra tôi cũng không muốn khóc. Cũng không biết tại sao lại vậy nữa, nhưng khi nghe về cuộc sống của bạn học Ôn tôi không khỏi đồng cảm...."

Ôn Trác Ngọc nhìn Lạc Hi khóc đến mức hai con mắt sưng đỏ, nghĩ mấy giây rồi nói: "Hay là, chúng ta nên đi làm nhiệm vụ đi?"

Lạc Hi: "..........."

Sau khi giao chiếc vòng cổ cho tổ chương trình bảo quản, Ôn Trác Ngọc nhận lấy thẻ nhiệm vụ của Lạc Hi và chuẩn bị đi tìm ông Lý được nhắc đến trong thẻ.

Nhìn thấy bóng lưng tiêu sái rời đi của Ôn Trác Ngọc, người của tổ chương trình đã làm tốt công tác chuẩn bị tạo đề tài giật gân hai mặt nhìn nhau. Một vị khách mời cố định của chương trình mỉm cười nói: "Cậu nhóc này thật thú vị!"

Nếu nói cậu thông minh, vậy tại sao cậu lại từ bỏ việc bán thảm trước ống kính để nhận được lòng thương cảm của người xem. Nói cậu ngu ngốc nhưng cậu lại rất giỏi việc bắt camera và thể hiện bản thân trước ống kính.

___Ngay cả khi đang quay một chương trình giả trí thì Tống Bạch lão sư cùng ảnh hậu Nghiêm Điệu Khanh vẫn nhận thấy khả năng kiểm soát biểu cảm cùng khả năng bắt máy quay rất tự nhiên của Ôn Trác Ngọc.Từ lúc bắt đầu quay chương trình tập này đến bây giờ Ôn Trác Ngọc còn chưa nói được mấy câu, cậu cũng không cố ý lọt vào ống kính quay hình. Nhưng khi máy quay của tổ chương trình quay đến Ôn Trác Ngọc thì cậu ấy đều có thể điều chỉnh được góc mặt của mình sao cho máy quay bắt được những góc mặt đẹp nhất.

Khả năng cảm nhận máy quay này thường được các diễn viên phát triển sau khi quay một số tác phẩm. Ôn Trác Ngọc là sinh viên khoa tài chính, chưa từng diễn xuất trước đây nhưng cậu ấy lại có thể làm được. Điều này chỉ có thể chứng tỏ một điều là ông trời đã ban cho cậu ấy chén cơm của nghề diễn viên này.