Chương 9

Chương 9: Bị binh ca ca và súng bắn tỉa thao( Bạch Liên Hoa lộ bộ mặt thật)

Editor: PKD - 128

Tiết Bạch Liễu khóc lóc thảm thiết lại kể lể không ngừng đều làm mọi người kinh ngạc không thôi, lại trộm nhìn Lục Vân Dã. Nam nhân cũng là mặt không chút thay đổi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn người ngồi dưới đất, coi như chỗ đó không có cái gì.

Đối với loại hành vi bịa đặt có chủ đích như này Lục Vân Dã từ trước đến nay đều lười để ý, lại càng không thèm phí sức mà đấu võ mồm với tên này, hắn cảm thấy hành vi này quá mất thời gian, tâm tư của hắn chỉ dành cho người hắn quan tâm. Mà Tiết Bạch Liễu hiển nhiên là không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.

Nói đến Tiết Bạch Liễu, thân thế quả thật không nhỏ. Tiết gia cũng có tiếng nói trong giới chính trị, từng là một gia tộc cường thế, nhưng là khác với Lục gia lớn mạnh lại nhiều người, người kế thừa tầng tầng lớp lớp, đồng lứa với hắn đời này của Tiết gia chỉ có độc đinh một mình Tiết Bạch Liễu, ba người khác đều là con gái. Ba nữ nhân của Tiết gia tính cách đều kiên cường không thua gì nam nhân, mạnh mẽ lại háo thắng, đều không phải đèn cạn dầu, nhưng mà nam nhân duy nhất lại bởi vì từ nhỏ đến lớn được nuông chiều nên mới dưỡng thành loại tính cách mà nói toạc ra là tính tình thiếu gia không ai bì nổi. Tiết gia lão gia tử mắt thấy tôn tử lớn lên lệch lạc, liền thông qua quan hệ đem hắn ném vô quân doanh huấn luyện. Tiết Bạch Liễu dĩ nhiên là một ngàn một vạn lần không muốn, trên đường tới đây đều suy nghĩ xem nên chạy ra ngoài như nào. Kết quả ngày đầu tiên tới quân doanh liền thấy Lục Vân Dã, lập tức bị dung mạo anh tuấn của Lục đại đội trưởng và khí chất khí phách mê hoặc, không chỉ không chạy trốn, còn làm ầm ĩ dọn đến khu kí túc xá của đại đội đặc chủng, làm hàng xóm của Lục vân Dã.

Xuất thân của Tiết Bạch Liễu quả thật rất tốt, khó tránh khỏi tự cho mình cao quý hơn người, cảm thấy mình coi trọng ai chính là vinh hạnh của người đó, truy đại đội trưởng đại đội đặc chủng còn không dễ hơn trở bàn tay hay sao. Đáng tiếc nửa con mắt Lục Vân Dã cũng không thèm nhìn đến hắn, làm cho Tiết Bạch Liễu cứ như một thằng hề. Tiết Bạch Liễu hận đến nghiến răng nghiến lợi, thậm chí cởi hết quần áo chạy đến kí túc xá của Lục Vân Dã, kết quả lại bị Lục đại đội trưởng trực tiếp quăng ra ngoài. Tiết Bạch Liễu còn đang suy nghĩ dùng biện pháp gì để túm được Lục Vân Dã, liền nghe được lời đồn về Ân Phạm. Vì thế, yêu thương nhung nhớ nhưng lại bị cự tuyệt, Tiết thiếu gia đầu to lại không có não bị trận hoan ái của hai người kia kí©h thí©ɧ muốn chết, liền làm ra việc này.

Lục Vân Dã nhìn thấy một đám lính mặc quân trang vây xem chuyện bát quái, cảm thấy không ra gì, không khỏi nhíu mày, vẻ mặt giận dữ, vừa muốn mở miệng răn dạy, sau lưng liền truyền đến một đạo thanh âm lười biếng dễ nghe vô cùng: “Chuyện gì thế này?”

Một đám người đều không tự chủ nhìn theo nơi phát ra âm thanh, tức thì chỉ biết há hốc mồm. Chỉ thấy Ân Phạm tư thái quyến rũ dựa vào cửa, dùng cái chăn quân đội màu xanh bọc người, lộ ra một đoạn cẳng chân xinh đẹp cùng bờ vai ngọc ngà, tuy rằng da thịt lộ ra không nhiều lắm, lại bị che kín toàn những dấu đỏ ái muội, mỹ nhân cũng là mang một vẻ mặt thỏa mãn sau khi làm tính sự, thật là làm người khác mơ màng mà tưởng tượng.

Trên người Ân Phạm vẫn còn hương vị của Lục Vân Dã, hòa cùng với mùi thơm ngọt nị phát ra từ cơ thể cậu, khí vị đặc thù so với thôi tình hương còn mê người hơn. Lục Vân Dã thấy Ân Phạm, đường cong nơi bộ mặt cương nghị lập tức trở nên nhu hòa, khóe miệng vốn còn tức giận lập tức trở nên ôn nhu, bùng nổ hương vị nam nhân. Khuôn mặt nhỏ của Ân Phạm vì mê đắm hắn đến đỏ bừng, bị nam nhân ôm cuồng hôn trước mặt mọi người, quần chúng vây xem thậm chí còn có thể nhìn thấy đầu lưỡi hai người dây dưa cùng tiếng nuốt nước miếng…

Tiết Bạch Liễu nhìn thấy một màn như vậy bèn tức giận đến mặt mũi trắng bệch, lập tức che lại hạ bộ nhảy dựng lên, chỉ vào Ân Phạm mắng: “Cái tên tiện nhân nhà mi, đoạt nam nhân của người khác lại còn ra vẻ kiêu ngạo, bày ra vẻ mặt yêu tinh, vừa nhìn liền biết không phải hạng người đứng đắn, Lục đại ca, anh đừng bị cậu ta lừa gạt.”

Tiết Bạch Liễu nói hắn như nào Lục Vân Dã cũng lười phản ứng, nhưng hiện giờ tên kia lại không biết tốt xấu chọc đến trên đầu Ân Phạm, Lục Vân Dã tự nhiên sẽ không để mặc tên kia. Một bên kéo tiểu hồ ly bị hắn hôn đến mơ mơ hồ hồ, Lục Vân Dã hung dữ trừng mắt, không nể mặt, vừa muốn mở miệng trách phạt liền bị một tiếng “Lục đội trưởng” bên ngoài truyền vào đánh gãy.

Mọi người chờ xem bát quát vội vàng nhường ra một chỗ, người đến là thư kí của Tiêu Quan Hà, nói có quân vụ muốn tìm Lục Vân Dã thương nghị, Ân Phạm thấy vậy liền đẩy đẩy nam nhân trước người, ôn nhu nói: “Binh ca, anh đi qua đó đi, đừng trễ nãi chuyện chính sự, em giải quyết chỗ này cho.”

Lục Vân Dã dĩ nhiên là tin tưởng Ân Phạm, cậu nói muốn giải quyết, Lục Vân Dã liền sẽ không ở lại quản. Cắn một ngụm để lại dấu răng trên vai ngọc lõα ɭồ của Ân Phạm, Lục Vân Dã mới vừa lòng rời đi, trước khi đi hung hăng trừng mắt liếc mắt một đám người đến xem náo nhiệt, ý tứ chính là chờ lão tử quay lại sẽ tính sổ các người.

Nhìn thấy ánh mắt của đội trưởng, thân hình cường tráng của mọi người đều không khỏi rùng mình, hồi tưởng lại thủ đoạn chỉnh người của đội trưởng trước kia, tức thì hối hận không thôi, bọn họ cuối cùng là cọng dây thần kinh nào bị lắp sai vị trí mà lại đến đây xem náo nhiệt a. Một đám người đều là vẻ mặt đau khổ, vội vã muốn đi, lại bị Ân Phạm gọi lại: “Mọi người đi cái gì nha, xem diễn kịch phải xem trọn bộ chứ, này còn chưa diễn xong đâu…”

Đi hay là không đi, mọi người rối rắm không thôi, nhưng bọn họ cũng không dám đắc tội Ân Phạm, đó là bà xã của đội trưởng a, xem đội trưởng đối với cậu là yêu thích thế kia, sợ là cưng chiều tận xương tủy đi. Hơn nữa, biểu tình của Ân Phạm lúc này có chút đáng sợ, cao thâm khó đoán, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, bộ dáng cười như không cười vốn là diễm lệ vô cùng nay lại thêm phần ý gϊếŧ người, thành công làm cho mọi người không rời chân đi được.

Ân Phạm lúc ở trong phòng nghe xong sự tình cũng đại khái biết rõ mọi nguyện, biết Tiết Bạch Liễu vu oan Lục Vân Dã đã ở cùng hắn lại còn không giữ mình. Cậu biết tính tình nam nhân tuyệt đối sẽ khinh thường đi giải thích chuyện này, cũng nguyện ý tin tưởng danh tiếng của hắn trong quân đội. Nhưng miệng mọc trên thân người khác, khó tránh khỏi sẽ có người mượn chuyện này hắt bát nước bẩn lên người Lục Vân Dã. Cho nên cậu mới cần vạch mặt Tiết Bạch Liễu nói dối, như vậy cũng có thể chặn miệng những kẻ kiếm chuyện.

Tiết Bạch Liễu cũng bị biểu tình của Ân Phạm làm cho hoảng sợ, mà Ân Phạm lại cúi đầu như không có việc gì thưởng thức tay ngọc thon dài của mình, trầm mặc hồi lâu, mới châm chọc mà cười nói: “Cậu nói lão công của tôi ngủ với cậu, ngủ thế nào?”

Tiết Bạch Liễu sao mà nói được, ậm ừ nửa ngày, vòng vèo nói: “Trước mặt đám đông mà nói lời như vậy, mày muốn mất mặt à?”

Ân Phạm cười lạnh nói: “Sáng sớm cậu áo quần bất chính chạy đến trước cửa người khác, để một đám người vây xem mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, còn không biết xấu hổ hỏi tôi có xấu hổ hay không, đầu cậu là đầu heo hả?”

Tiết Bạch Liễu tức đến giậm chân, thế nhưng lại càng không biết xấu hổ, nghiêm mặt nói: “Hừ, mày mới là người ghen tị thì có, tối hôm qua Lục đội trưởng thừa lúc mày ngủ mà đi qua phòng tao, tụi tao phiên vân phúc vũ ân ân ái ái suốt đêm. Tụi tao lúc nãy còn ở ngoài hành lang… anh ấy quá dũng mạnh, làm tao đến hôn mê ngoài này luôn, nếu không mày nghĩ tại sao tao lại ở đây? Không phải, chắc chắn là mày biết, cho nên mới kiên quyết lôi đội trưởng thân ái của tao kéo vào phòng để làm xấu mặt tao. Mày cho rằng làm như vậy là có thể xóa bỏ chuyện tụi tao ở cùng một chỗ sao?”

Tiết Bạch Liễu đảo ngược trái phải, không biết xấu hổ viện cớ đủ điều quả thực làm đổi mới tam quan của Ân Phạm, cậu không giận ngược lại còn bật cười, đột nhiên bước lên kéo xuống nội y rời rạc trên người Tiết Bạch Liễu, làm tên kia khỏa thân trọn vẹn trước mặt mọi người.

Tiết Bạch Liễu phát hiện quần áo mình bị người khác kéo xuống, lớn tiếng hét chói tai, che lại hạ bộ khàn giọng gào to: “Đi ra chỗ khác! Không được nhìn! Vô lại! Còn nhìn nữa tao liền đưa tụi mày ra tòa án quân sự đấy.”

Tiết Bạc Liễu gấp đến độ hai mắt đều đỏ, hắn ăn mặc bại lộ là một chuyện, nhưng không hề che đậy để mọi người vây nhìn lại là một chuyện, ánh mắt mấy nam nhân kia nhìn hắn như đang nhìn kỹ nữ, chuyện này đối với người có thân phận như Tiết thiếu gia đây làm thế nào chịu được. Ân Phạm cười đến diễm lệ vô cùng, khinh miệt nhìn thoáng qua thân thể lõα ɭồ của Tiết Bạc Liễu, mặt trên có vài vết hồng ngân và một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhưng mà không nhiều lắm. Ân Phạm không chút lưu tình trào phúng nói: “Đây là cái mà cậu nói là triền miên cả đêm? Cậu từ đâu tìm được một tên dã nam nhân, sức chiến đấu phía dưới chỉ có như vậy, cả đêm mà chỉ có nhiêu chiến tích, còn không biết xấu hổ mà đùn đẩy lên người binh ca?”

Quần chúng vây xem yên lặng mà lui về sau một bước, trong lòng đồng thời cảm thán, này cũng quá độc miệng đi, quả là người Lục đại đội trưởng coi trọng, này không phải là hồ ly tinh, mà là cữu vĩ yêu hồ a. Hiện tại mọi người cũng sáng tỏ, Tiết Bạch Liễu chính là tự xử đi, đều là nam nhân, trên người Tiết Bạch Liễu là của hắn hay là do người khác lưu lại, vừa nhìn liền biết thôi.

Tiết Bạch Liễu chật vật nhặt quần áo trên mặt đất lên, miệng còn hùng hùng hổ hổ muốn làm Ân Phạm đẹp mặt. Vừa lúc Lục Vân Dã từ chỗ Tiêu Quan Hà trở lại, thấy cảnh này liền đoán được đại khái, lại cảm thấy kiêu ngạo vì thủ đoạn và tri kỉ của Ân Phạm. Nhưng Lục Vân Dã lại không biểu hiện trên mặt, ngược lại nghiêm túc nhìn mọi người, nói: “Tôi mới cùng cấp trên thương nghị, Tiết Bạch Liễu làm lơ quân kỷ, bị đuổi khỏi quân doanh ngay lập tức, về sau không được bước vào đây dù chỉ nửa bước. Những người khác, lúc huấn luyện lại chạy đi xem náo nhiệt, phạt mỗi người chạy 20,000 mét, lập tức chấp hành!”

Lục Vân Dã nói xong, mọi người lập tức tản đi, Tiết Bạch Liễu còn than khóc cũng bị mạnh mẽ kéo đi.

Lục Vân Dã đi qua đi ôm thân mình mềm mại của Ân Phạm mà hôn môi, dán vào môi cậu, nói: “Bảo bối nhi, ngủ tiếp một lát đi, binh ca phải đi huấn luyện tân binh.”

Ân Phạm vốn là rất mệt, liền ngoan ngoãn trở về ngủ. Chờ cậu ngủ đủ giấc thì trời cũng sắp giữa trưa, đến sân huấn luyện thưởng thức tư thế oai hùng của Lục Vân Dã trong chốc lát liền đến lúc dùng cơm trưa. Lục Vân Dã ăn được mấy miếng lại bị người gọi đi mất, Ân Phạm ăn xong cũng đi tới văn phòng tìm hắn.

Lúc Ân Phạm đi vào văn phòng của Lục Vân Dã, hắn mới cùng phó đội trưởng bàn việc xong, phó đội trưởng còn chưa đi, ngồi hút thuốc ngồi nói chuyện phiếm với Lục Vân Dã, mà Lục Vân Dã đang cầm súng bắn tỉa trong tay, cẩn thận lau chùi.

Ân Phạm cũng không ngại ngùng tránh đi, trực tiếp ngồi lên đùi Lục Vân Dã, nhìn phó đội trưởng cười cười xem như chào hỏi, nghĩ đến việc Tiêu Quan Hà tìm hắn, lại thấy nam nhân lấy súng bắn tỉa ra, Ân Phạm đại khái đoán trong lòng, hỏi: “Binh ca, anh sắp đi chấp hành nhiệm vụ sao?”

Lục Vân Dã cười nói: “Đúng vậy, anh còn định tối nay nói cho em biết, ngày mai anh đi.”

Tuy đã sớm đoán được, nhưng trong lòng Ân Phạm cũng hơi lo lắng, chấp hành nghiệm vụ nghĩa là người này sẽ bị đặt trong hiểm cảnh. Hơn nữa Lục Vân Dã là đại đội trưởng đại đội đặc chủng, nhiệm vụ bình thường không cần hắn ra tay, lần hành động này, không cần nghĩ cũng biết là nguy hiểm.

Lo lắng trên mặt Ân Phạm quá rõ ràng, phó đội trưởng khuyên cậu: “Phu nhân đừng lo lắng, đội trưởng của chúng ta chính là vua bắn tỉa nổi danh nhất quân khu, trên chiến trường gϊếŧ địch vô số, sẽ không có việc gì đâu.”

Lục Vân Dã vẫy vẫy tay phó đội trưởng, nói: “Cậu ra ngoài trước đi.”

Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Ân Phạm ôm eo Lục Vân Dã, nhắm mắt tựa vào bờ vai rộng của nam nhân, vô cùng luyến tiếc mà gọi “binh ca” một lần lại một lần.

Lục Vân Dã bị gọi đến tim đều tan chảy, bàn tay to nhẹ vỗ về lưng Ân Phạm, nói: “Bảo nhi đừng sợ, binh ca sẽ không bị gì đâu. Anh hơn mười tuổi đã vào quân đội, đến nay là thực hiện vô số nhiệm vụ, vẫn còn khỏe mạnh không phải sao, huống chi giờ anh đã có đại bảo bối nhi, binh ca càng không nỡ để bản thân xảy ra chuyện gì.”

Nghe nam nhân ôn nhu an ủi, Ân Phạm vừa cảm động vừa áy náy. Cậu mới làm cái gì vậy, tự nhiên biểu hiện lo lắng rõ ràng như vậy, làm binh ca phân tâm thêm. Yêu một người thì phải học cách thành toàn cho người đó, giống như Joanna khóc lóc thành toàn cho Jack đi ra biển rộng trời xanh, cậu cũng muốn thành toàn binh ca thực hiện nhiệm vụ. Cậu không thể để sự lo lắng của mình làm vướng bận binh ca được, là sống hay chết cậu cũng không thể quản được, nhưng nếu quả thật có một ngày như vậy, cậu chắc chắn chọn sống chết đều theo hắn.

Sau khi nghĩ thông suốt, Ân Phạm liền không còn bộ dáng mất hồn mất vía, ngược lại là tươi cười đối diện binh ca, sau đó lại cúi đầu, cầm súng bắn tỉa trên tay hắn, cánh môi mềm mại mang theo hương thơm ngát dừng trên họng súng, thân mật cứ như là đang hôn môi tình nhân của mình.

Hôn họng súng xong, Ân Phạm lại duỗi đầu lưỡi ra liếʍ một vòng, đem đầu lưỡi vói vào họng súng, dùng nước bọt xoa nhẹ vách kim loại cứng rắn lạnh lẽo bên trong. Động tác miệng lưỡi vô cùng chuyên chú, hai chân lại không thành thật mà khıêυ khí©h nam nhân, cậu không có mang vớ, chân nhỏ trắng nõn dễ dàng cởi được giày của nam nhân, dùng gót chân cọ xát cẳng chân nam nhân, ngón chân lại nghịch ngợm linh hoạt thỉnh thoảng lại cọ cọ vài cái…

Mỹ nhân, súng ống…… một bên mềm mại xinh đẹp vô cùng, một bên lại là lạnh lẽo như băng, hình ảnh vừa đối lập vừa hài hòa, cả hai đều thuộc sở hữu của mình làm nam nhân lâm vào mê luyến điên cuồng, những thứ mà bản thân mong muốn chinh phục nay lại bày ra trước mắt trong một tư thái tìиɧ ɖu͙© như vậy, Lục Vân Dã cảm giác máu cả người đều sôi trào, so với lần đầu tiên thao Ân Phạm cũng không có kích động như vậy. Yêu tinh này, quả là luôn đem lại điều kí©h thí©ɧ mới mẻ cho hắn, làm hắn trầm luân đến vạn kiếp bất phục, lại vô cùng cam tâm tình nguyện…….

Lục Vân Dã duỗi chân dài ra phía trước, ghế xoay của hai người lập tức di chuyển qua phía trước bàn công tác. Eo thon của Ân Phạm đè lên bàn, cả người bị Lục Vân Dã kẹp trong một không gian chật hẹp, không hề có khe hở, chen chúc làm cậu cảm thấy có chút đau, nhưng cái loại cảm giác này như làm cậu vỡ vụn, có loại ảo giác như tiến nhập vào trong thân thể cậu, làm cho Ân Phạm cả thân lẫn tâm đều vô cùng kích động. Tư thế này làm cậu cúi đầu không được, Ân Phạm vô lực mà ngửa đầu, thân trên uốn thành một đường cong quyến rũ, lại khóa ngồi trên đùi nam nhân, nhếch lên về phía trước, trong lòng ngực còn ôm súng bắn tỉa của nam nhân, lúc này đã bị dính đầy nước bọt.

Lục Vân Dã mở hai cái nút áo trước ngực Ân Phạm, cũng không cởi hết đồ của cậu mà chỉ vói tay vào trong, nốt chai sần nơi ngón tay ấn ấn đầṳ ѵú Ân Phạm, tay kia lại dời sang cái cằm mỹ lệ, chà lau nước bọt chảy đến cổ, một đường đi lên sờ cánh môi, ôn nhu vuốt bờ môi đỏ của cậu, trầm giọng hỏi: “Sao đây, em thích súng bắn tỉa của binh ca à?”

Được nam nhân điều giáo không ngừng đã làm Ân Phạm vô cùng thích cảm giác bị nam nhân sờ ngực, nam nhân lôi kéo đầṳ ѵú to của cậu xong, lại đem cả bàn tay đặt lên trên vυ" cậu, nhẹ nhàng sờ nắn…. Bàn tay thô to mang theo nhiệt độ nóng cháy đều đem trái tim cậu xoa đến đập nhanh lên, còn có đầu ngón tay không ngừng đùa bỡn… Ân Phạm liền thấy được cả đùi đều vô lực, bộ vị khó có thể mở miệng trên mình trở nên ướt mềm, vô cùng muốn được an ủi ngay lập tức thế nhưng lại không tự chủ ôm chặt súng bắn tỉa trong lòng, dùng góc cạnh của súng đùa bỡn đầṳ ѵú bên kia của mình, hai bên núʍ ѵú giờ đã không phân biệt được là bên nào lớn hơn, nhưng mà cả hai bên đều thoải mái vô cùng làm Ân Phạm sướиɠ đến hừ kêu: “A… Thích chết mất, nga, đầṳ ѵú bị chơi hỏng rồi…. Binh ca cầm súng bắn tỉa có mùi của em…. nhất định sẽ… a, bình an, chiến thắng trở về.”

Lục Vân Dã cúi đầu cười ra tiếng, cầm lại khẩu súng trong tay Ân Phạm, cách áo sơ mi đè lên núʍ ѵú đã sưng của Ân Phạm, xung quanh liền lưu lại một mảng ướŧ áŧ, khàn giọng nói: “Bảo bối nhi nói thật đúng, trên súng nếu dính mùi vị da^ʍ tao của bảo bối nhi, binh ca chắc chắn là bắn phát nào chuẩn phát nấy, chẳng qua mùi vị da^ʍ tao trong miệng bảo bối nhi chưa đủ đâu, binh ca còn biết một chỗ còn tao hơn nữa này….”

Ân Phạm giống như đoán được nam nhân nói chỗ nào, tưởng tượng một lát… thân mình cậu nhịn không được run rẩy, tiếng kêu da^ʍ mị vang lên…

Lục vân Dã kéo ngăn tủ, lấy ra một cái kéo cắt bỏ đũng quần Ân Phạm, biến nó thành quần thủng đáy. Chỉ thấy nơi riêng tư lộ ra khỏi quần, hai chân vẫn còn mặc quần, cảnh tượng thật vô cùng đặc sắc, làm dươиɠ ѵậŧ nam nhân cứng lên nhanh chóng, hít thở không thông.

Lục Vân Dã nhịn không được đem đầu tới gần nơi riêng tư giàn giụa tao thủy của Ân Phạm, môi che lại tao huyệt hút một cái, đem dâʍ ŧᏂủy̠ tao hồ ly chảy ra đều hút vào trong miệng, đầu lưỡi lại không ngừng thao lộng khiến Ân Phạm da^ʍ kêu liên tục.

Ân Phạm còn đắm chìm trong cảm giác hưng phấn thẹn thùng khi bị liếʍ huyệt, nam nhân đã dùng hai ngón tay vạch ra huyệt khẩu của cậu, đem súng bắn tỉa lạnh lẽo thon dài nhắm ngay huyệt khẩu mà đâm vào……

Hết chương 9--------------------

Aizz nha... Tiết Bạch Liễu có chút giống với Tiểu Bạch Liên tác giả đặt tên cũng rất là có tâm