Chương 8

Chương 8: Bị sáp đênns mất khống chế ở hành lang ký túc( trong phòng tám tình cảm mãnh liệt)

Editor: PKD - 128

Hai người làm một trận ngoài trời, bắn đến khi hai chân thon dài tuyết trắng của Ân Phạm đều dính đầy bạch trọc mới khôi phục chút lý trí, quyết định dùng cách bình thường đi hết đoạn đường còn lại. Lục Vân Dã cởϊ áσ ngoài của mình, cột lên eo Ân Phạm, giúp cậu che đậy hạ thể lỏa lồ. Hai chân Ân Phạm đều đã mềm nhũn, hơn nửa thân mình đều dựa vào người nam nhân, bị Lục Vân Dã ôm eo thong thả đi về phía trước.

Lục Vân Dã cúi đầu nhìn thần sắc mê ly của tiểu mỹ nhân bị mình thao đến muốn hôn mê, hỏi: “Thật sự không cần binh ca ẵm em sao?”

Ân Phạm lắc đầu, nói: “Em muốn cảm nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ của binh ca chảy ra từ trong người em, binh ca… mỗi lần em bước đi đều có bảo bối của anh chảy ra…. a…. từ đùi đến đầu gối, rồi cẳng chân….. binh ca, nửa người dưới của em đều là của anh, ân a….. sao lại chảy nhanh như này, mông em ngứa quá đi….”

Lục Vân Dã hai mắt tối dần, ánh mắt không tự chủ nhìn xuống phía dưới, mỗi lần Ân Phạm bước đi, áo của hắn không che chắn hết được, loáng thoáng nhìn thấy được mông cậu, tay áo cột một bên lộ ra cái đùi trắng bóng, càng thêm nổi bật dưới ánh trăng, đẹp đến kinh người. Quan trọng là tao hóa Ân Phạm kia gần như dán lên người hắn cũng không bỏ đi được cái điệu bộ phong tao lúc đi đường, đi một bước lại vặn vẹo ba bước, từ eo thon nhỏ đến cái mông to, uốn éo không ngừng.

Ân Phạm vẫn còn da^ʍ kêu, nam nhân vốn đang nghĩ ráng nhịn đến kí túc xá mới động thủ vẫn là bị câu dẫn đến mất kiềm chế, dùng tay đẩy ra quần áo vướng bận mà sờ lên người Ân Phạm, Lục Vân Dã nhéo nhéo cái mông to yêu thích của mình, đem hai khối thịt mềm mại nhào nặn thành đủ hình đủ dạng làm Ân Phạm thích đến độ thở gấp liên tục. Lục Vân Dã liếc mắt nhìn bộ dáng động dục của tiểu hồ ly, âm thầm đắc ý, lại chen vào an ủi vật nhỏ giữa hai chân Ân Phạm, quyến luyến không ngừng mà nhào nặn, gom được tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính đầy tay, lại bôi đầy trên cặp mông bị mình nhào nặn đến đỏ hồng.

Ân Phạm bị nam nhân đùa bỡn đến không ngừng thở gấp, hai chân đều run lên không ngừng, hai điểm hồng anh trước ngực cũng nổi lên phản ứng, đầṳ ѵú bị nam nhân khai phá một ngày nay cũng lộ rõ vẻ da^ʍ tao, núʍ ѵú sưng to, đầṳ ѵú cứng rắn đỉnh quần áo nổi lên thành một bọc nhỏ. Ân Phạm dùng núʍ ѵú ngứa ngứa cọ cọ cơ ngực Lục Vân Dã, khẽ lầm bầm: “Binh ca…. đừng…. đừng bỏ lơ người trên của em, vυ" cũng muốn bị sờ, a….. binh ca, bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên núʍ ѵú của em đi, tụi nó cũng biến to rồi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lên sẽ… đẹp lắm nha….”

Lục Vân Dã mới mặc kệ tiểu tao hóa làm ầm ĩ như nào, chỉ chú mục tâm tình của mình, sờ tới sờ lui chỗ đáy chậu của Ân Phạm, còn dùng bụng ngón tay nhẹ đυ.ng vào, khiến cho tiểu hồ ly bên dưới xuân thủy tràn lan, nam nhân lại đáng giận mà không thèm thu thập.

Ân Phạm không được thỏa mãn, tức giận đến quăng mị nhãn tứ tung, lại thêm không thể nói được một câu hoàn chỉnh, lời ra khỏi miệng chỉ là tiếng khóc dục cầu bất mãn, chỉ có thể cắn một ngụm trên bả vai nam nhân đế phát tiết nỗi bất mãn của mình…

Chút đau đớn này đối với Lục Vân Dã cũng không tính là gì, hắn liền xem việc Ân Phạm dán vào người mình là phát tao, cái bộ dạng bị tìиɧ ɖu͙© làm mất lý trí như này khỏi phải nói tiêu hồn đến độ nào…

Hai người liền vặn vặn vẹo vẹo đi lên lầu kí túc xá, vào hành lang, Ân Phạm đều không nói gì mà xoay người đem Lục Vân Dã ấn lên tường, nhấc chân dùng đầu gối cọ xát dươиɠ ѵậŧ Lục Vân Dã, đáng thương hề hề mà khẩn cầu: “Binh ca, cho em, hừ…. bên trong trống rỗng chết mất, binh ca, em muốn anh….. anh, anh không cho em liền không cho anh đi….”

Lục Vân Dã trừng mắt nhìn tiểu hồ ly khóc lóc om sòm, đánh mông Ân Phạm một cái, căm hận nói: “Em liền cơ khát đến thế à, đi thêm hai bước nữa mà cũng không nhịn được?”

Ân Phạm đã không nghe được cái gì, một bên lôi kéo quần Lục vân Dã, một bên nói nhỏ: “Ô ô….bên trong mông không có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của binh ca, trống rỗng quá…. mông bị binh ca làm không khép lại được…gió thổi mông lạnh quá…. lạnh quá…. phải có đại dươиɠ ѵậŧ nóng hổi của binh ca…”

Lục Vân Dã bị lời nói của Ân Phạm làm phì cười, bất quá cũng rất vui vẻ, nguyên lai tiểu yêu tinh là không rời bỏ mình được a…. Lục Vân Dã lập tức đoạt lại quyền chủ động, kéo quân phục trên người Ân Phạm xuống ném xuống mặt đất, đại điểu thô to nhắm ngay huyệt khẩu một phát cắm vào, lại không nhanh không chậm mà thao lộng, tựa hồ muốn đem hình dạng dươиɠ ѵậŧ của mình khắc đến nên hình nên dạng trong thân thể tao hồ ly, một chút lại một chút làm tràng thịt càng thêm ướŧ áŧ, hai người kết hợp càng sâu. Nam nhân chưa bao giờ ôn nhu như vậy, bất đồng với cảm giác kịch liệt giao hợp, thong thả đưa đẩy như này lại làm Ân Phạm có thêm nhiều kɧoáı ©ảʍ được quý trọng, thăm dò… như vậy càng thỏa mãn hạnh phúc thêm. Nhưng mà bên trong mông ngứa ngáy như vậy, thao lộng ôn nhu nào giải quyết được, Ân Phạm cũng không thể mở miệng bảo nam nhân đẩy nhanh tốc độ được, bởi vì lúc này trừ bỏ kɧoáı ©ảʍ thân thể khi giao hợp, phảng phất còn có cảm giác linh hồn đan xen lẫn nhau… vẫn là thích vô cũng nhưng được thỏa mãn, Ân Phạm thế là không ngăn được nước mắt chảy ra, thút tha thút thít nức nở mà khóc lóc, nhưng trên mặt lại là biểu tình hưởng thụ vô cùng, làm người khác nhìn vào liền nhịn không được khi dễ cậu.

Vừa rồi còn thấy vật nhỏ vốn còn nháo loạn bị mình thao vài cái liền ngoan ngoãn, tâm tình Lục Vân Dã thật vô cùng sung sướиɠ, hơn nữa dâʍ ŧᏂủy̠ phong phú trong tao huyệt làm cho dươиɠ ѵậŧ thoải mái khôn cùng, liền hảo tâm mà tăng nhanh lực đạo, cảm quan Ân Phạm bị hắn khống chế hoàn toàn lúc này bị tàn nhẫn thao lộng liền hô to ra tiếng, tiểu kê kê liền như vậy mà bắn ra.

Lục Vân Dã không che miệng Ân Phạm, mặc cậu phóng đãng kêu, lại trêu ghẹo: “Tiểu tao hóa, kêu lớn như vậy, không sợ kêu người trong phòng đi ra luôn à, không sợ bọn họ nhìn thấy em bị nam nhân thao sao, hửm?”

Ân Phạm ngẩng cổ cố dùng sức lắc lắc đầu, cả người đều bị Lục Vân dã làm cho ướt đẫm, lại còn lắc lắc mông đón ý nói hùa công kích của nam nhân: “Không sợ, a….. tiểu tao hóa không sợ, tao hóa…. từ nhỏ chính là để cho, để cho binh ca thao…. a…. lại thao tới rồi, thật sâu thật thoải mái…. nga a…. cho bọn họ thấy, thấy binh ca thao em, nga….. binh ca là của một mình em…. chỉ có thể thao một mình em…”

Lục Vân Dã tăng thêm lực đạo, gầm nhẹ: “Tuy rằng lúc em mặc quần áo cũng dâʍ đãиɠ muốn chết, nhưng lúc cởϊ qυầи áo chỉ có thể cho mình anh xem…. sợ bọn họ bị mùi vị da^ʍ tao trên người em xông chết….”

Ân Pahjm bị nam nhân đỉnh đến không ngừng cọ vào tường, thân mình trên dưới phập phồng, giống như đang cưỡi trên người nam nhân, chảy nước bọt da^ʍ kêu: “A… sướиɠ đã chết, sướиɠ muốn chết, binh ca…. binh ca lớn quá, nga a…. em là của binh ca, chỉ cho mình binh ca, chỉ có binh ca được xem nhục huyệt, nga ha…. mùi vị da^ʍ tao đều cho mình binh ca, a….. binh ca, em thật dâʍ đãиɠ, mau thao em, thao chết em……”

Lục Vân Dã thấy Ân Phạm còn có sức lực dùng lời nói dâʍ đãиɠ câu dẫn hắn, mắt không khỏi tối đi, giống như sói đói nhìn chầm chầm Ân Phạm, đem hắn bế lên cao, cười dữ tợn: “Binh ca liền thao chết em…..”. Dứt lời bàn tay to bóp chặt eo nhỏ Ân Phạm nhấc lên cao, đem huyệt khẩu đỏ trắng xen lẫn nhắm ngay đại dươиɠ ѵậŧ thẳng đứng của mình mà cắm xuống, mạnh mẽ va chạm, ôm Ân Phạm đang lãng kêu vào lòng, kích động đến run rẩy đi nhanh về phía trước, một chân đá văng một cái cửa trước mặt, đem Ân Phạm mang vào kí túc xá.

Từ đầu đến cuối, Lục Vân Dã đều đưa lưng về phía cổng kí túc xá, cho nên hắn không chú ý cặp mắt phát sáng ở cánh cửa đối diện, chỗ khe cửa có một người nép phía sau say mê nhìn hắn…. nhưng Ân Phạm lại phát hiện, cho nên mới cố ý kêu đến da^ʍ tao câu nhân như vậy, chính là để cho người sau cánh cửa biết, Lục vân Dã là điên cường mà rong ruổi trên người mình như nào, hơn nữa chỉ là phát cuồng vì mình cậu mà thôi.

Lúc sau, Ân Phạm lại bị thao lộng hung ác nên cũng không có tâm tình quay đầu lại nhìn, toàn tâm toàn ý hưởng thụ nam nhân hoặc là ôn hòa hoặc là mạnh mẽ liên tục đâm sâu vào. Mãi đến khi hai người rời hành lang, người bên trong cũng đi ra, đó là một người trẻ tuổi trắng nõn, rất thanh tú, đừng nói là trong quân đội, dù cho dấn thân vào giới giải trí cũng vô cùng nổi bật, nhưng so với vẻ xinh đẹp của Ân Phạm, vẫn là kém cỏi hơn không ít.

Làm cho người khác giật mình chính là, người nọ khi bước ra thì hạ thân cũng lõα ɭồ, trên vạt áo còn dính chất lỏng màu trắng, vừa nhìn là biết ban nãy đã nhìn Lục đại đội trưởng rồi tự an tủi, hắn thế nhưng không sợ bị người khác phát hiện, ngồi xổm trên hành lang, nhặt lên quân trang bị phu phu họ Lục bỏ quên trên mặt đất, ôm vào trong ngực rồi hôn hít ssau đó ôm quần áo quỳ trước của kí túc xá, dẩu mông lên, đem ngón tay cắm vào….

Mà hai người trong phòng dĩ nhiên sẽ không chú ý đến sự tình bên ngoài, Lục Vân Dã cũng không thèm để ý cái giường, lập tức đem Ân Phạm mang vào phòng tắm. Không gian phòng tắm có hạn, hai nam nhân cùng vào không khỏi có chút chen chúc, nhưng chính loại chen chúc dán lên người nhau này càng thêm kích động. Thêm vào ngọn đèn vàng nho nhỏ trong không gian tối tăm, ở cái địa phương nho nhỏ này, bọn họ say sưa hưởng dụng thân thể của nhau, hôn môi vuốt ve, làm thế nào cũng không đủ…

Lục Vân Dã giơ tay mở vòi hoa sen, dòng nước ào ào chảy xuống người bọn họ, hơi nóng bốc lên càng thiêu đốt tình cảm mãnh liệt. Từ khi vào nhà bốn cánh môi đều không tách rời bị dòng nước xâm nhập, đem môi răng dính liền bị nước hòa tan từng chút, lại khiến cho hai người bất mãn, không khỏi càng thêm hôn sâu, đầu lưỡi vói vào trong miệng đối phương càn quét, như là người bị chết khát lâu ngày tìm được giọt sương sớm ngọt lành, phảng phất chỉ có nước bọt của đối phương mới cứu sống mình được.

Nước ấm kí©h thí©ɧ thí mắt co rút càng thêm kịch liệt, lại cũng làm nó dễ chịu đến mềm đi. Lục Vân Dã kéo tay Ân Phạm, vuốt ve địa phương tương liên gắt gao giữa hai người, ngón tay nhẹ khẩy huyệt thịt, lại kéo ra một chút, dẫn tay Ân Phạm cắm một ngón vào trong, mơ hồ nói: “Bảo Nhi, sờ sờ binh ca đi…. sướиɠ không… sờ xem dươиɠ ѵậŧ ai đang theo em, sướиɠ không…. xem binh ca cắm vào mông em thế nào, ngày ngày đêm đêm thao em………”

Ngón tay của mình cư nhiên vói vào thí mắt… Ân Phạm xấu hổ đến mặt đỏ bừng, hắn là Lục Vân Dã, nam nhân khai phá đùa bỡn thân thể cậu trong ý thức của Ân Phạm đều là việc *thiên kinh địa nghĩa, cơ mà nơi đó…. sao lại có thể tự mình chạm vào, thẹn quá đi mất…

* Thiên kinh địa nghĩa: dĩ nhiên

Ngón tay kia lại bị Lục vân Dã thao túng, nóng cháy di chuyển bên trong cơ thể, một bên là nhục huyệt run rẩy của mình, bên kia là đại dươиɠ ѵậŧ uy vũ thô to của nam nhân, dươиɠ ѵậŧ nhanh chóng đâm vào rút ra, Ân Phạm đều có thể cảm nhận được nhịp đập của cự vật, còn có tao huyệt không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠……..

Lúc Vân Dã muốn rút tay về đùa bỡn vυ" Ân Phạm, thế nhưng lỡ tay đυ.ng trúng cái tủ, bên trong lăn ra một chai bia, nam nhân đưa mắt nhìn, không muốn rời khỏi thân thể Ân Phạm, xoay người nhặt lên chai bia, dươиɠ ѵậŧ rời đi……..

Tiểu huyệt đột nhiên không có đại dươиɠ ѵậŧ mỹ vị, Ân Phạm khó chịu vuốt làmn da mình, vẫn là không thể giải tỏa được, phía sau lưng là gạch men sứ lạnh ranh, cưỡng bách chính mình thanh tỉnh lại, cậu bất mãn khẽ gọi: “Binh ca, a…… Nhanh lên, trở về, nga…… Hảo ngứa……”

Lục Vân Dã nhìn Ân Phạm nâng đùi lên, tiểu huyệt không ngừng bị yêu thương chiếm hữu nay đã hơi sưng đỏ, tiểu cúc huyệt vốn còn sạch sẽ lúc mới gặp nhau lúc này đã dính đầy gì đó của hắn, người cũ cảnh xưa, dính dáp ướŧ áŧ, không hề sạch sẽ lại chết tiệt mê người… cái miệng nhỏ nhắn không khép lại được, bong bóng phun ra, lúc đóng lúc mở…

Lục Vân Dã vội vàng đem dươиɠ ѵậŧ chọc vào, giơ tay lên, chai bia toàn bộ tưới lên người Ân Phạm, chất lỏng lạnh lẽo làm Ân Phạm giật cả mình, lại bị dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng tiến vào làm cậu ấm áp từ trong ra ngoài, nóng lạnh hai loại cảm giác này làm Ân Phạm sướиɠ đến không biết làm sao, ôm bả vai Lục Vân Dã hết khóc lại kêu…

Chất lỏng vàng óng mang theo chút bọt chảy đầy thân thể trắng non yểu điệu của Ân Phạm, từ đầu đến chân, chảy qua đầṳ ѵú, chảy vào khu rừng cây tam giác…. Giống như bị tưới đầy nướ© ŧıểυ và tϊиɧ ɖϊ©h͙, khi hôn lên lại là hương bia làm người khác cảm thấy thư thái.

Hai người ánh mặt rực đầy lửa nóng nhìn đối phương, hơi nước bốc hơi đầy phòng tắm, từ vách tường lại quay sang làm trên mặt đất, cơ hồ chỗ nào cũng để lại dục dịch của hai người, trong không khí đều là hương vị tìиɧ ɖu͙© nồng đậm……

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Ân Phạm đã tỉnh giấc. Vốn dĩ cậu cũng còn buồn ngủ, có điều cảm thấy thiếu vắng cái gì, cảm giác cô đơn làm cậu cũng không buồn ngủ nữa. Tỉnh lại mới biết được nguyên do là nam nhân không còn ngủ bên người, không có cái ôm ấm áp liền ngủ không được. Ân Phạm chống người ngồi dậy, kết quả là thấy được một mảnh ẩm ướt giữa hai chân, xốc chăn lên mới thấy, thí mắt cậu lại đang chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙…. rõ ràng là tối hôm qua đã rửa sạch sẽ mà….

Ân Phạn nghĩ nghĩ, trên mặt phiếm hồng, hóa ra vừa rồi không phải cậu mộng xuân, thật sự là binh ca lúc cậu còn ngủ lại đem cậu trong ngoài thẳng thắn lại thao lộng một lần, trách không được cảm giác lại chân thật như vậy.

Lục Vân Dã lúc này cũng đẩy cửa phòng tắm đi ra, nhướng mày nhìn ngang dọc ngọc thể của Ân Phạm, huýt sáo một tiếng, hỏi: “Còn chưa đủ sao? Binh ca phải đi huấn luyện đây, sợ em tỉnh lại cảm thấy hư không tịch mịch, nên đã uy tiểu tham ăn một pháo rồi, bảo bối nhi đang ngủ vậy mà cũng từng ngụm từng ngụm ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của binh ca nha, quả là dâʍ đãиɠ mà.”

Ân Phạm làm nũng hừ một tiếng, nói: “Rõ ràng là binh ca không muốn rời miệng nhỏ dâʍ đãиɠ mà, em ngủ mà cũng không tha cho em, mặc dù có chút quá trớn… chính là người ta thích binh ca quá trớn như vậy nha, thật là.. mắc cỡ quá đi mất…”

Lục Vân Dã có chút không nói nên lời, bất đắc dĩ nói: “Em lại câu dẫn anh…”

Không đợi hắn nói xong, ngoài cửa chợt có âm thanh ồn ào. Tuy nói lúc này mọi người đã đi tập thể dục buổi sáng, nhưng ai lại không có mắt la hét ầm ĩ trước cửa phòng hắn như vậy.

Lục Vân Dã nhíu nhíu mày, mở cửa, kết quả bị tình hình ngoài cửa dọa nhảy dựng. Năm sáu người vây thành một vòng, ở chính giữa là một người áo quần bất chính ngồi trước cửa hắn, đúng là người hôm qua nhìn trộm – Tiết Bạch Liễu.

Tiết Bạch Liễu một bộ dáng đáng thương, cúi đầu khóc nức nở, nửa điểm cũng không có vẻ kiên cường nên có của quân nhân, hạ thể trơn bóng, chỉ có một kiện quân phục che đi bộ vị mấu chốt, nghe được động tĩnh liền ngầng đầu tội nghiệp nhìn Lục Vân Dã, nói: “Đội trưởng, em không ngại cùng cậu ta chia sẻ anh đâu, em cũng là người của anh mà, cầu anh…… cầu anh đừng vì cậu ta mà không cần em…..”

Hết chương 8

-----------------

Mọi ngùi ơi mặc dù đã hứa là" tui hứa là ngày mai tui sẽ quay lại làm việc dàng hoàng" nhưng tại vì mấy nay thằng e tui phải ôn thi mà máy của nó bị hỏng ko dùng đc nên mượn nhờ máy tui vì vậy tui không thể đăng truyện cho mọi người coi được, tui xin lỗi nha. Vì vậy mọi người tha lỗi cho tui nha và hôm nay tui sẽ quay lại lm vc moij người nhớ ủng hộ tui nha pp, yêuσ(≧ε≦σ) ♡