Chương 10

Chương 10: Chụp lại cảnh bị nam nhân cắm mông( Đại ca, hắn là lão công ta)

Editor: PKD - 128

báng súng thon dài đâm vào huyệt thịt khép kín thẳng đến tao tâm mang đến cảm giác lạnh băng mà cứng rắn thuộc về súng ống tàn khốc vô tình, Ân Phạm liền cảm giác thí mắt của mình như bị kim đâm, ống tiêm chọc vào bên trong mang theo cảm giác lạnh lẽo làm người khác sợ hãi. Cậu có chút sợ hãi mà vặn vẹo mông, vật cứng rắn kia cũng không vì vậy mà bị bẻ cong, vẫn cứ thẳng tấp đâm vào bên trong, họng súng tròn tròn chọc vào huyệt thịt theo mỗi lần cậu lắc mông.

Lúc này nam nhân lại cố tình di chuyển nòng súng, dứt khoát đẩy thẳng vài cái rồi xoắn vào bên trong làm nòng súng xoay xoay bên trong mông Ân Phạm, họng súng lúc này đối diện tao tâm, huyệt khẩu bởi vì báng súng nghiêng mà bị căng ra, lộ ra cái miệng nhỏ phấn nộn, dâʍ ŧᏂủy̠ mấp máy chảy ra từ thịt ruột, tựa hồ như đang mời gọi khách nhân ghé vào. Không phải… là đi vào thao nó…

Lục Vân Dã nhìn thấy có khe hở nhỏ nơi huyệt khẩu liền đem ngón tay nhét vào mông Ân Phạm, liền như nguyện nghe được tao hồ ly thét chói tai. Nam nhân quần áo vẫn còn chỉnh tề ngồi trên ghế da, biểu tình thích ý mà đùa bỡn thân thể trước mặt, mà người trên bàn công tác đã tới cực hạn, cũng không biết lấy sức lực từ đâu mà lại có thể đem cái quần bị cắt thủng đáy từ lỗ thủng xé một cái, làm rách nguyên cái quần, cặp mông to tuyết trắng bị kí©h thí©ɧ nẩy lên một cái, khi rơi xuống là hoàn toàn trơn bóng, tiếp xúc trực tiếp thân mật với bàn làm việc.

Tay Ân Phạm giữ chặt hai tấm vải mỏng đáng thương, cái mông dùng sức đè lên bàn để bù đắp cho cảm giác trống vắng không ai sờ mông, nam nhân vẫn không buông súng ra mà tiếp tục đẩy vào trong, họng súng nhắm thẳng ngay tao tâm mà đâm thọc, khàn giọng nói: “Bảo bối nhi, em nói xem nếu binh ca nhắm thẳng vào tao tâm của em mà nả một phát, thì sẽ như nào nha?”

Kim loại bị ma sát làm nóng lên gần bằng độ ấm trong tràng đạo, Ân Phạm cũng dần thích nghi với sự khai thác bên trong cơ thể, họng súng tròn tròn có vẻ như muốn ăn tươi tao tâm của cậu, lúc này tuyến tiền liệt của cậu hẳn là bị thao đến sưng lên, kɧoáı ©ảʍ lúc bị đâm tới càng ngày càng mãnh liệt….

Ân Phạm yếu ớt hừ kêu, nước mắt từ khóe mắt hồng hồng chảy xuống, thân thể tuyết trắng lay động theo một tiết tấu kì lạ, giống với động tác của nam nhân, cũng không nhanh, không kịch liệt, nhưng cái loại kɧoáı ©ảʍ dày đặc này, khát khao du͙© vọиɠ xấu hổ, hình ảnh quỷ dị phiếm đầy hơi thở tình sắc, da^ʍ mỹ đến kì lạ.

Đàn ông yêu thích nhất chính là mỹ nhân và súng ống, nay lại thêm mùi thơm của cơ thể người nọ, chồng chéo lên nhau, trong phòng như biến thành nơi tội lỗi nở đầy hoa anh túc, bọn họ cái gì cũng không cần làm, chỉ cần giao hợp, chỉ cần làʍ t̠ìиɦ……

Xúc cảm từ họng súng như tràn tới trên tay nam nhân, làm cho hắn phát cuồng, mỗi lần dùng côn ŧᏂịŧ thao vào liền cảm thấy vui sướиɠ không thôi…. Lục Vân Dã bật thốt *hỏi câu kia, đồng thời hơi cúi người xuống, bắt đầu hôn bụng nhỏ tinh tế của Ân Phạm, lại khẽ gặm cắn khẽ hôn, một đường kéo dài xuống dưới, môi dán lên thể mao dính dấp nơi vùng tam giác…

*Câu nả súng bên trên ấy

Hàm răng gặm cắn làn da, cảm giác tê dại từ bụng dưới tràn đến tận tim, làm con tim Ân Phạm đều tê dại, tiếng rêи ɾỉ ngọt nị liên tục tràn ra, mà câu hỏi tràn ngập thô bạo huyết tinh của nam nhân càng làm cậu thêm kích động, chủ động nâng lên hai chân vòng lấy quanh cổ nam nhân, một bên dùng chân cùng nhục thịt non mịn âu yếm hai má rồi cổ nam nhân, một bên cao giọng ngâm kêu: “A…. Binh ca, hôn em thật thoải mái, nga, hạ thể muốn tan chảy rồi, sướиɠ chết mất…… Ân ha, chậm một chút, họng súng không cần…… Lại lộng, binh ca, tao điểm không cần…… Bị phá hư, phải…… phải giữ lại cho binh ca thao…… Nga a…… Ô ô, binh ca, đừng, đừng cắn thí mắt của em như vậy, chịu không nổi……”

Lục Vân Dã dùng răng nanh nhọn nhọn chơi đùa nếp uốn nơi nhục huyệt Ân Phạm, ngón tay còn không ngừng sờ loạn nơi tràng đạo…. Ân Phạm bị cảm giác tê dại ngứa ngứa xuyên tim, không chiếm được thỏa mãn cùng du͙© vọиɠ tra tấn đến khóc lớn không ngừng, mồ hôi tỏa ra hương thơm làm mái tóc đen nhánh ẩm ướt, sợi tóc dính lên má, tóc đen da trắng, xinh đẹp vô cùng.

Lục Vân Dã từ giữa hai chân tao hồ ly ngẩng đầu, cằm để trên bụng dưới Ân Phạm, ánh mắt đen sâu thẳm dừng trên nhân nhi vặn vẹo không ngừng trên người hắn, ánh mắt phảng phất như bùng cháy…. Ân Phạm như cảm giác được, nỗ lực ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt nóng bỏng lộ liễu của nam nhân, tựa hồ có thể đem cậu thiêu cháy trong tình cảm mãnh liệt, giống như sói hoang nguy hiểm, lại mang theo sự hung ác đến gợi cảm của nam nhân…

Ân Phạm bỗng giống như hóa điên, âm thanh run rẩy không ngừng kêu: “Binh ca, binh ca…. Anh thao em, thao em, em muốn anh…… Binh ca, anh cho em……”

Lục Vân Dã quăng súng đi, đem hai chân Ân Phạm gác lên vai, từ ghế dựa đứng lên, đầu gối tì lên bàn, đến gần Ân Phạm, thấp giọng hỏi: “Thế nào, không thích súng của binh ca sao?”

Lục Vân Dã chuyển mình, đem chân Ân Phạm ép đến cơ hồ là vuông góc với người, mà thân thể Ân Phạm vốn mềm dẻo, trên giường đã thí nghiệm vô số lần, trình độ này cư nhiên không nói ngoa, tuyệt đối là báu vật cực phẩm. Ân Phạm nhìm bờ vai dày rộng màu đồng cổ của nam nhân nhấc đôi chân dài trắng ngọc của mình, còn có lều trại giữa chân, tức khắc miệng lưỡi khô rát, không tự chủ được liếʍ liếʍ môi, nũng nịu nói: “Em …. Em thích súng dưới háng của binh ca cơ, vừa thô vừa dài, đâm đến cả người em đều run rẩy, mỗi lần đều thao em sướиɠ vô cùng, làm em ngày ngày đêm đêm đều nghĩ đến, muốn binh ca, muốn súng của binh ca cắm mãi trong mông em…”

Lục Vân Dã từ trên cao nhìn xuống Ân Phạm, bắt đầu động thủ cởi khóa quần, động tác của nam nhân vô cùng lưu manh, như là muốn lưu manh mà cưỡиɠ ɠiαи đại mỹ nhân, khóe môi treo nụ cười không có hảo ý, nhưng khí chất của nam nhân cùng dung mạo anh tuấn làm cho động tác này tràn ngập uy nghiêm, làm Ân Phạm xem đến say mê, cậu quả là vô cùng may mắn khi chỉ có mình mình có thể nhìn thấy vẻ mặt này của binh ca, cậu tin tưởng, nếu như có nhiều người thấy vẻ mặt này của binh ca, đều sẽ nhịn không được mở chân nằm dưới thân cầu hắn thao lộng.

Lục Vân Dã cười tà móc đại điểu ra, lại mở ngăn kéo lấy ra một cái máy quay phim nhỏ, đặt vào tay Ân Phạm, nói: “Bảo bối nhi, tự em chụp lại quá trình binh ca thao em như nào!”

Dứt lời, Lục Vân Dã nắm chặt eo của người trước mặt, côn ŧᏂịŧ cương cứng một đường khuếch trương đi vào toàn bộ, vốn là tao huyệt bị ma sát đến sưng lên nay lại bị đại nhục bổng không chút lưu tình đâm vào, du͙© vọиɠ dâng trào của Ân Phạm lập tức bắn ra, mà camera vừa vặn đang mở, trên màn hình xuất hiện một tia trắng đυ.c, chính là gì đó Ân Phạm bắn ra, nương theo lực đạo cắm vào rút ra của nam nhân, toàn bộ đều bắn lên tới mặt của Ân Phạm….

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng bắn lên mặt, Ân Phạm còn đang mở miệng ngâm kêu, vài giọt bạch trọc liền lọt vào môi đỏ của cậu…. Ân Phạm cũng bị cảm giác ẩm ướt trên mặt làm phát hoảng, chỉ là kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt không để cậu nghĩ nhiều, phản xạ có điều kiện nuốt vào đồ vật trong miệng.

Cặp mông cũng cao trào theo, vì thế nam nhân vừa cắm vào liền hưởng thụ được cảm giác một lượng lớn tao thủy phun ra tưới ướt dươиɠ ѵậŧ, dươиɠ ѵậŧ cũng sướиɠ vô cùng, hơn nữa thị giác bị kí©h thí©ɧ, Lục Vân Dã như bị trúng thuốc kí©h thí©ɧ, cặp mắt đều đỏ lên, nói: “Thật mẹ nó dâʍ đãиɠ, lão tử nghi là nữ nhân lúc cao trào trong mông cũng không có nhiều nước như em. Nga, còn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bản thân, cảm giác thế nào, ngon không? Xem mặt em đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ kìa, da^ʍ chết mất.”

Ân Phạm trong tay còn cầm camera, màn ảnh đang chiếu gần địa phương dâʍ đãиɠ đáng thẹn nhất, cậu cũng là lần đầu tiên rõ ràng mà nhìn thấy mình bị thao như nào, đại dươиɠ ѵậŧ đỏ tím với gân xanh bao bọc, dữ tợn vô cùng, lại vô cùng uy vũ, không ngừng căng ra thao lộng thí mắt, ra ra vào vào cái lỗ nhỏ kia, mông lại có thể bị căng ra to như vậy…. nếp uốn bằng phẳng rộng rãi, huyệt khẩu đỏ bừng, mị thịt bị dươиɠ ѵậŧ nam nhân ra ra vào vào thao đến đỏ bừng…. Mông cậu thực sự sẽ chảy nước, dâʍ ŧᏂủy̠ dính đầy địa phương giao hợp của hai người, tưới ướt tiểu huyệt.

Ân Phạm si ngốc vỗ về góc cạnh rõ ràng trên gương mặt nam nhân, nói: “Binh ca, em chỉ thích binh ca thao. Chỉ cần là binh ca, làm cái gì em đều nguyện ý…. Nga, a…. Lại tới nữa, quá nhanh, a…. sâu quá a, ô a, làm đã chết, làm chết em……”

Nam nhân đột nhiên giống dã thú mà cắm vào làm, lại kéo Ân Phạm tới một vách tường trước mặt, trên tường treo toàn các loại quân chương chiến công kim quang lấp lánh cùng các loại giấy chứng nhận, chói sáng đến mức Ân Phạm hoa cả mắt.

Lục Vân Dã hai tay ấn ngực Ân Phạm, hết tay này đến tay kia, dùng phương pháp nguyên thủy nhất để xoa lộng, làm cho tao hóa hai mắt đều trắng dã, hắn bỗng nhiên thở gấp nói: “Này đều là của binh ca, em nói xem có phải binh ca rất lợi hại hay không, ân?”

Tầm mắt Ân Phạm có chút mơ hồ, nhưng cậu biết được trên tường kia có không biết bao nhiêu huy chương của Lục Vân Dã, là nam nhân cậu dùng sinh mệnh để đạt được vinh quang, là chiến công của hắn qua năm tháng. Cậu hiểu được là nam nhân đang chia sẻ cùng cậu, quá khứ của hắn, hắn chia sẻ cùng cậu. Tri kỉ như vậy làm cho Ân Phạm kích động, mỗi một tấc da thịt đều càng thêm mẫn cảm, chủ động đẩy mông về sau để nam nhân tiến vào càng sâu, vong tình kêu: “A…… Binh ca là anh hùng, là đại anh hùng của em. Nga a…. Đỉnh hư em, em là của anh, là của anh….”

Lục Vân Dã quả nhiên đỉnh đến không lưu tình chút nào, đỡ eo Ân Phạm do không chịu đựng nổi mà trượt xuống, hỏi: “Em muốn bắn lên trên đó không?”

Cơ hồ là vừa dứt lời, Ân Phạm liền kích động mà bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ thế nhưng thật sự bắn lên quân công của Lục Vân Dã, mà nam nhân cũng đem một pháo đầy nùng tinh bắn vào mông tao hồ ly….

Kết thúc trận hoan ái này, hai người như mới được vớt ra từ trong nước, cả người đều là mồ hôi, mà bộ vị bí ẩn trên thân thể hai người cũng bị ướt theo một cách xấu hồ, không hề sạch sẽ nhưng ai cũng không nỡ lau chùi.

Ân Phạm còn nằm ở trên bàn, câu lấy cổ Lục Vân Dã cùng hắn ôm hôn. Hôn trong chốc lát, Lục Vân Dã liếʍ sạch sẽ sợi chỉ bạc nơi khóe miệng Ân Phạm, lại khẽ hôn bờ vai cùng phía sau lưng cậu. Ân Phạm như có như không mà hừ hừ, thanh âm ngọt nị nị, hưởng thụ không thôi. Trừ bỏ làʍ t̠ìиɦ, cậu thích nhất cùng nam nhân hôn hôn, nụ hôn tinh mịn ôn nhu, tràn đầy thương tiếc dành cho cậu, an ủi thân thể bị yêu thương đến bủn rủn của cậu…

Lục Vân Dã vuốt ve tóc Ân Phạm, thấp giọng nói: “Bảo nhi, chốc binh ca đưa em quay về.”

Ân Phạm uhm một tiếng, ngón tay vẽ xoắn ốc trên ngực Lục Vân Dã, đôi mắt vốn bị thao đến ướŧ áŧ nay càng thêm ướt đẫm, Ân Phạm trốn trong ngực Lục Vân Dã không muốn để hắn thấy viền mắt ướŧ áŧ của mình, lại cảm thấy mất mặt vô cùng, từ nhỏ đến lớn cậu cũng rất ít khóc, chính là cậu luyến tiếc a, đây là binh ca của cậu, là người cậu nhất kiến chung tình rồi yêu sâu sắc tận xương tủy, hận không thể mỗi ngày dính trên người nam nhân bị hắn thao làm, này lại phải tách ra, thật khổ sở vô cùng…

Lục Vân Dã thở dài, ôn nhu nói: “Bảo nhi, binh ca sẽ sớm quay về, ngoan ngoãn ở nhà chờ binh ca, biết không?

Ân Phạm gật gật đầu, ngoan ngoãn mà bị Lục Vân Dã ôm về ký túc xá. Lục Vân Dã lục tung tìm ra một bộ thường phục của mình ngày trước, áo sơ mi trắng quần jean đơn giản mà mặc lên người Ân Phạm.

Có một loại gọi là áo sơ mi của bạn trai, nhìn cái áo trắng mình từng mặc treo trên người Ân Phạm, cổ áo mở rộng, lộ ra một đoạn *băng cơ ngọc cốt, cái mông bị vạt áo che mất một nửa, nửa kia lại bại lộ ngoài không khí, có thể nhìn thấy đường cong xinh đẹp, cùng tiểu huyệt bị hắn thao lộng vô số lần…

*Băng cơ ngọc cốt: thanh cao thoát tục

Hô hấp Lục Vân Dã nặng thêm, tay cầm quần jeans có chút không xong, Ân Phạm cười cười, quỳ gối trên giường, vòng tay ôm lấy thắt lưng cường tráng của nam nhân nói: “Binh ca, mau mặc vào cho em đi, nếu không trời sẽ tối mất, chờ anh trở về, em liền mặc cái áo sơ mi này, dẩu mông cao cao, để binh ca muốn thao thế nào thì thao thế đấy, thao hỏng luôn cũng được nha~”

Lục Vân Dã bật cười: “Mông dâʍ đãиɠ như vậy, binh ca sao lại thao hỏng được, binh ca còn muốn thao cả đời đây”. Nói xong cũng không náo loạn nữa, mặc tốt quần áo cho Ân Phạm rồi đem cậu rời quân doanh

Trên đường trở về, hai người cũng không dám nhìn vào mắt đối phương, sợ nhịn không được lại lăn giường cùng nhau, mãi đến khi xe chạy đến nhà chính Ân gia, Lục Vân Dã mới nhịn không được, đem Ân Phạm ấn vào cửa xe mà hung ác hôn xuống.

Đầṳ ѵú Ân Phạm bị nam nhân ngậm trong miệng, giống trẻ con bú sữa mà hút liếʍ không ngừng, phát ra âm thanh chụt chụt đáng thẹn, Ân Phạm cũng có chút khó nhịn, tay vươn ra mở nút quần, muốn đem quần cởi ra, mông trần cho binh ca thao trong chốc lát, lúc hai người có chút khống chế không được, lại đột nhiên có người bên ngoài gõ cửa xe.

Lục Vân Dã nhíu mày, đem Ân Phạm ôm vào long, ấn nút mở cửa sổ, không vui nhìn người đứng bên ngoài. Mà nam nhân kia lại là nghẹn họng trân trối nhìn hai người bọn họ, Ân Phạm vẫn là một bộ dáng đang động tình, quần áo cũng không chỉnh tề, nhìn thấy là biết do vội vàng mặc vào, hai người vừa mới làm gì nhìn phát liền hiểu.

Ân Phạm ôm Lục Vân Dã hung hăng ngửi mùi vị trên người nam nhân mới hơi chút bình ổn được tình triều mãnh liệt trong cơ thể. Híp mắt không vui nhìn vị khách không mời mà đến đánh gãy chuyện tốt của hai người, ngữ khí không tốt, nói: “Phá hỏng chuyện tốt của người khác, coi chừng mai mốt anh không cương được đó.”

Ân Quang Vinh há hốc miệng, khó tin hỏi: “Em không thấy mình nên giải thích gì sao, em trai?”

Nghe được xưng hô của Ân Quang Vinh, Lục Vân Dã gật đầu với hắn, nói: “Anh là anh trai của Ân nhi? Chào anh, tôi là Lục Vân Dã, giờ tôi có việc phải đi, *tức phụ nhi của tôi phiền anh chiếu cố vài bữa.”

*Tức phụ nhi: vợ

Ân Quang Vinh xưa nay giỏi ăn nói lập tức nói không ra lời, cái gì nhớ hắn chiếu cố, đó là em trai của hắn có được không, em ruột đó nha! Còn có tức phụ nhi là ý gì?

Ân Phạm cũng không để ý đến đại ca đang trợn mắt há mồm của mình, xoay người hôn Lục Vân Dã một cái, nói: “Binh ca, em xuống xe, anh cũng nên sớm trở về, đường đêm em không yên tâm.”

Lục Vân Dã thấy tức phụ nhi săn sóc mình như vậy, hắn cũng yên tâm phần nào. Hai người lại ngọt ngào trong chốc lát, Lục Vân Dã tự mình xuống xe ôm Ân Phạm xuống, sau đó lại trò chuyện vài câu với Ân Quang Vinh rồi mới lái xe đi.

Ân Phạm chọc chọc Ân Quang Vinh, chỉ vào cái túi lớn trên đất, nói: “Đại ca hồi hồn, mau giúp em xách đồ vào. Binh ca làm em eo đau quá, xách không nổi.

Ân Quang Vinh bị ngữ điệu của em trai làm tuyệt vọng, lờ đi túi đồ, lại hỏi: “Người vừa rồi là ai vậy?”

Ân Phạm nhìn biểu tình ngu ngốc của anh trai, hảo tâm giải đáp: “Là lão công của em a~ Anh không nghe thấy ảnh kêu em là tức phụ nhi à”

Mới đi ra ngoài liền có bạn trai, Ân Quang Vinh sắc mặt khó coi, tiếp tục truy vấn: “Hắn là bộ đội? Chức vụ cao không? Tên gì, nhà ở đâu, hai người quen biết khi nào?”

Ân Phạm không nói gì trợn trắng mắt: “Lại còn tra hộ khẩu của người ta, sao anh quản nhiều vậy, là lão công của em chứ có phải của anh đâu!?”

Ân Quang Vinh bị tức giận đến dậm chân, chỉ vào Ân Phạm nói: “Mày còn dám kiêu ngạo như vậy, trong tay anh có nhược điểm của mày, coi chừng anh nói cho cha mẹ biết”.

Ân Phạm không sao cả mà nhún nhún vai, nói: “Tùy anh thôi, em cũng không muốn gạt họ a~ Em là muốn kết hôn cùng hắn, không phải tùy tiện chời đùa, cho nên sẽ không không dám đưa đoạn tình cảm này công khai ánh sáng đâu.”

Nói xong, Ân Phạm để mặc đại ca còn đang ngổn ngang trong gió, đỡ eo chầm chậm mà trở về phòng.

Tối đó, Ân Quang Vinh cả người đều không tốt, một bộ muốn nói lại thôi, làm cho Ân gia phụ mẫu chú ý, sốt ruột hỏi hắn xem là vì sao, Ân Quang Vinh biểu tình phức tạp, còn Ân Phạm lại vô tâm vô phế mà cười nhạo hắn, nói hắn chắc là làm con gái nhà ai lớn bụng nên mới không dám nói. Kết quả Lâm Phong Lộ tin là thật, vẫn chạy theo Ân Quang Vinh, hỏi hắn con dâu tương lai ở đâu, còn nói là không thể bội tình bạc nghĩa con gái nhà người ta, làm cho Ân Quang Vinh khổ không nói nổi.

Cùng người nhà cười cười ồn ào còn tốt, đến tối, Ân Phạm liền cảm giác vô cùng hư không tịch mịch, thân thể cùng trái tim đều trống rỗng một mảng lớn, chỉ có được nam nhân ôm lấy rồi giữ lấy mới có thể lấp đầy, cơ mà người cậu tâm tâm niệm niệm lại không ở bên cạnh.

Ân Phạm lần đầu lộ ra biểu tình cô đơn, gương mặt mỹ lệ kia hết sức làm người khác đau lòng. Cậu mở cái túi to xách về từ quân doanh ra, bên trong đều là đồ vật nam nhân đã dùng qua, chăn, dụng cụ rửa mặt, quần áo, còn có… qυầи ɭóŧ đã mặc chưa giặt…

Ân Phạm lột sạch quần áo của mình, cũng không tắm rửa, bởi vì trên người cậu còn lưu lại dấu hôn của nam nhân, còn có nước miếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn…. Cậu muốn hương vị của nam nhân lưu lại trên người mình. Chăn trên giường cũng đổi thành cái của Lục Vân Dã, Ân Phạm lăn lên giường, tưởng tượng đang nằm trong ngực nam nhân, mà cái quần của nam nhân bị cậu kẹp giữa hai chân cọ xát, chỉ cần tưởng tượng đến hắn, chỗ kia của cậu liền ngứa ngáy điên cuồng….

Hết chương 10