Chương 5

Chương 5: Máy truyền tin truyền đi tiếng kêu da^ʍ( tao hóa bị thao đến chảy nước)



Editor: PKD - 128

Lục Vân Dã tiến vào thật sự sâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào trong bụng Ân Phạm, Ân Phạm phóng túng rêи ɾỉ, cảm thấy có loại ảo giác bị nam nhân hòa tan. Lục Vân Dã ghì chặt Ân Phạm, làn da hai người cọ xát nhau, hạ thể gắn bó như trở thành một.

Dươиɠ ѵậŧ đã bắn qua dần mềm đi, nhưng Lục Vân Dã cũng không vội rời khỏi tiểu huyệt, Ân Phạm cũng vui vẻ ngậm gì đó của nam nhân. Hai người ôm hôn, ve vuốt lẫn nhau bình ổn sau cao trào, Ân Phạm bị nam nhân dũng mãnh làm cho đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn còn nhớ thương thân thể binh ca, mặt liền chôn trong ngực nam nhân ngửi mùi vị trên người hắn, tay ngọc thon dài ve vuốt cơ bắp hoàn mỹ của Lục Vân Dã, tán thưởng: “Thân thể binh ca thật mê người, yêu anh chết đi được… Ân… Sờ lên thật là thoải mái…”

Lục Vân Dã sủng nịch mà mặc kệ Ân Phạm tìm kiếm sờ soạng thân thể hắn, trong lòng đắc ý một phen, hóa ra mình nhặt được một tiểu sắc quỷ, nhiều năm bản thân hắn luyện ra khí lực cường tráng, vô cùng tin tưởng có thể làm tiểu hồ ly mê luyến không thôi, làm cậu đối với hắn khăng khăng một mực.

Thể lực của Ân Phạm rốt cục cũng không bằng người xuất thân từ bộ đội đặc chủng như Lục Vân Dã, sờ soạng cơ bụng nam nhân xong liền không có sức lực, lười nhác nằm hưởng thụ âu yếm của nam nhân. Lục Vân Dã ôm Ân Phạm từ phía sau lưng, ngực kề sát lưng cậu, đem Ân Phạm bị thao đến mềm nhũng kẹp giữa hai chân mình, một tay lả lướt vuốt ve vυ" cậu, tay kia bình thản sờ soạng bụng dưới.

Ân Phạm híp mắt giống như một con mèo nhỏ háo sắc được vuốt lông phơi nắng vẻ mặt thỏa mãn. Nam nhân có vẻ thích bụng dưới của cậu, cứ sờ sờ soạng soạng khu tam giác, làm cho Ân Phạm nổi lửa, dứt khoát cầm bàn tay nam nhân, dẫn hắn xuống chen vào cầm vật nhỏ giữa hai chân, rầm rì: “Ân…binh ca…. sờ phía dưới của em nha…”

Mới vừa một đυ.ng tới nơi riêng tư của Ân Phạm, Lục Vân Dã liền thấy tay dính dáp, bèn thổi khí bên tai Ân Phạm, trêu đùa: “Thật bẩn nha, chỗ này cũng quá không sạch sẽ rồi đấy….”

Ân Phạm dùng bắp đùi trong mềm mịn ma xát mu bàn tay nam nhân, mũi chân vờ như vô tình câu lấy cẳng chân Lục Vân Dã, ngẩng đầu lên, mị ý mười phần nhìn Lục Vân Dã, cười nói: “Bẩn cũng là do binh ca làm nha, binh ca không phải thích làm bẩn người ta sao? A…. Thật thoải mái, ân nga, cứ như vậy, cùng binh ca cùng nhau chơi…… Phía dưới của em, thật thích…. Nga, dùng sức sờ em……”

Nghỉ ngơi trong chốc lát, hai người lại không nhàn rỗi mà sờ tới sờ lui, không ngờ cả hai đều nổi lên phản ứng. Tiểu côn ŧᏂịŧ của Ân Phạm bị Lục Vân Dã nắm trong tay ngắm nghía, bên tai là âm thanh trêu đùa khàn khàn của nam nhân: “Tiểu tao hóa, mới sờ một chốc mà em đã cứng lên, thật dâʍ đãиɠ…”

Ân Phạm chịu đựng lỗ tai ngứa, cúi đầu xem bụng dưới của mình thì nhìn thấy côn ŧᏂịŧ bị nam nhân sờ loạn đã đứng lên. Lục Vân Dã cũng đã cứng rắn, cây gậy thẳng tắp thô dài cắm bên trong mông cậu, lại chậm chạp không di chuyển… Ân Phạm liền cảm giác hậu huyệt ngứa vô cùng, vô cùng muốn bị nam nhân thao….

Hai má đã biến thành màu đào hồng nhạt, Ân Phạm dùng bàn tay dính đầy thể xoa xoa bụng nhỏ của mình, ý đồ miêu tả đồ vật mê người kia trong thân thể mình, rêи ɾỉ không ngừng kêu da^ʍ: “Ân, a….binh ca, cứu cứu em, thí mắt ngứa muốn chết…… A…… Em là tiểu da^ʍ phụ của binh ca, mau tới thao em, a…..”

Lục Vân Dã vừa mới khai trai, dĩ nhiên là nhu cầu hơn người, nhìn thấy Ân Phạm cũng muốn, lập tức phát động mã lực thao lộng. Hai người quấn quít cùng một chỗ bị du͙© vọиɠ châm ngòi, giống như da^ʍ thú không biết thỏa mãn mà dây dưa giao hoan.

Đang hoan ái thì bỗng nhiên một tiếng chuông chói tai vang lên, Ân Phạm cảm giác âm thanh gần bên người mình, cánh tay tuyết trắng từ eo Lục Vân Dã dời đi, dò xét bên cạnh hắn, tầm mắt lại thấy được quân phục màu xanh lá của nam nhân, lại bị nam nhân ngoạn thao một cái rồi xoay người, vị trí hai người thay đổi, xâm phạm cậu lại càng mạnh mẽ hơn, nam nhân thở gấp: “Ngô, nga…. thật sướиɠ, cho em không chuyên tâm, xem binh ca phạt em như nào.”

Ân Phạm bị nam nhân ôm siết vào ngực, hai vυ" cũng bị nam nhân nắm trong tay đùa giõn, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt cắn nuốt cậu, chỉ có thể phóng đãng hét to: “Nga…… Không được, binh ca, em…… A, sắp hỏng rồi, nga…… Không cần lại đâm nơi đó, aaaa bắn, sướиɠ chết mất, binh ca, binh ca…… Ô ô, muốn anh, em muốn anh yêu em……”

Ân Phạm xoay xoay người, tóc bết dính vào một bên mặt, ánh mắt kiều diễm, mồ hơi tỏa ra hương thơm ngát. Mùi thơm nồng đậm càng thao càng tỏa ra từ cơ thể cậu, hơn nửa khi cậu cuồng loạn mà đong đưa thân thể, mùi thơm càng tác động mạnh vào khứu giác và thị giác Lục Vân Dã, làm hắn càng chìm sâu vào, không chút lưu tình đem âm nang va chạm “bạch bạch” mông Ân Phạm, thấp giọng quát: “Tao hồ ly…. Em…. Em muốn mê chết binh ca sao, sao lại thơm như vậy….. thân thể em thật là xịn, binh ca sẽ thao em cả đời….”

Tiếng chuông không biết điều ở đâu lại vang lên, Lục Vân Dã ngại phiền, động tác dưới háng lại không ngừng, quay sang nhặt ba lô quân dụng dưới đất lên, lấy máy truyền tinh quân dụng ra, ấn nút, hô hấp không ổn định nói: “Có chuyện gì thì nói mau!”

Trừ bỏ côn ŧᏂịŧ đang loạn đâm trong bụng mình và bàn tay đang không ngừng vuốt ve thân thể, Ân Phạm không còn biết gì khác, cũng không chú ý tới việc nam nhân mở máy truyền tin, cậu vẫn còn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, lãng kêu: “Nga a…… Bụng bị dươиɠ ѵậŧ thao lớn, thật đáng sợ, a…… Binh ca, anh sao lại làm…..ân…… Anh đem em mông làm…… Làm chảy ra nước, nga, không được, thật thoải mái, còn muốn, em còn muốn…… Binh ca, anh làm chết em đi, em phải bị đại dươиɠ ѵậŧ của anh thao chết……”

Lục Vân Dã lại đâm vào điểm mẫn cảm của cậu, nhịn không được trả lời: “Mông nhỏ xinh đẹp như vậy, anh thật không muốn phá hư, phải giữ lại để làm đến già, nga, tao hóa, mông em lại cao trào, dâʍ ŧᏂủy̠ tưới dươиɠ ѵậŧ binh ca sướиɠ chết….”

Máy truyền tin bị hai người bỏ quên im lặng thật lâu, một lúc sau rốt cục phía bên kia truyền ra tiếng thét chói tai: “Oa…lão đại anh làm cái gì vậy, anh không phải đi thăm dò địa hình sao, thế quái nào lại cùng người khác ước pháo rồi? Oa…. không được, lão đại anh tìm tao hóa ở đâu ra, kêu thật cmn hăng hái, mẹ nó, nghe cậu ta kêu mà em cứng luôn rồi này, a, quá dễ nghe…. Hô hô, lão đại, đừng tắt máy nha, để em nghe ké nữa a….”

Đương nhiên, những câu sau không truyền tới tai Lục Vân Dã vì hắn đã ngắt máy ngang, hắn mới không để cho người khác nghe tao hồ ly da^ʍ kêu rồi ý da^ʍ bảo bối của hắn đâu, tao hóa này là của hắn, của một mình hắn.

Hai người đối với lần đầu làm tính sự đều cực kỳ yêu thích nên cứ mặc kệ tất cả mà phóng túng bản thân, đợi đến lúc thỏa mãn thì trời cũng về chiều. Ân Phạm không sức lực dựa vào người Lục Vân Dã, thở dốc nói: “Binh ca, thể lực của anh tuyệt quá nha, em mệt quá…”

Lục Vân Dã cười cười, xoa eo thon Ân Phạm, cũng không biết là đang mát xa hay ăn đậu hũ cậu, hưởng thụ cảm xúc tuyệt diệu dưới tay, lười nhác nói: “En cũng phải nâng cao thể lực của mình đi, nếu không mỗi ngày lại không rời giường được.”

Mặt Ân Phạm càng đỏ hơn, cắn một ngụm trước ngực Lục Vân Dã, hừ nói: “Đại lưu manh…”

Lục Vân Dã trêu cậu: “Em không phải càng thích anh lưu manh như vậy à, không lưu manh sao hầu hạ em tốt như vậy được hử? Mèo nhỏ ăn mãi không no…”

Ân Phạm dẩu miệng, cố ý mở chân ra, chỉ vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra bên ngoài tiểu huyệt: “Ai ăn không đủ no, anh xem, người ta còn không ăn vô hết đâu, vẫn chảy ra ngoài này, binh ca bắn quá nhiều luôn…”

Lục Vân Dã nghe được lời khen ngợi, cũng không tiếp tục trêu đùa Ân Phạm, ngược lại cầm lấy máy truyền tin ban nãy, xoay người đặt Ân Phạm dưới thân: “Nào, tiểu hồ ly, nói tên với thân phận của em nào.”

Ân Phạm tuy rằng không hiểu rõ, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời, sau đó hỏi: “Làm gì a?”

Lục Vân Dã một bên đọc tin truyền về, một bên trả lời: “Đương nhiên là để tra rõ thân phận em rồi, đột nhiên xuất hiện ở đây, anh muốn xem em có phải gián điệp linh tinh gì không đây.”

Ân Phạm ha ha mà cười rộ lên, nhưng cậu cũng không nổi giận, vừa rồi cậu thấy được quân hàm của Lục Vân Dã, tuổi còn trẻ như vậy đã mang quân hàm đại tá, có thể thấy được không phải là người thường, ở trong quân doanh hẳn là đảm nhiệm chức vụ quan trọng, người bên cạnh hắn phải tra cho rõ ràng là chuyện thường tình, đặc biệt là cậu lại tự dưng xuất hiện như vậy. Cơ mà Ân Phạm cũng vô cùng hiếu kì: “Binh ca, nếu như em là gián điệp, anh tính toán xử trí như nào a?”

Lục Vân Dã buông máy truyền tin, nhìn thẳng vào mị nhãn như tơ của Ân Phạm, cười xấu xa, hung tợn nói: “Anh liền đem em lột sạch ném vào phòng, muốn thao liền thao, thao chết mới thôi.”

Rõ ràng là lời nói hung ác lại hạ lưu, nhưng phát ra từ miệng Lục Vân Dã lại được Ân Phạm nghe thành lời âu yếm. Biểu tình và ngữ khí của binh ca đều làm cho người khác hold không nổi, rất có mị lực nam nhân. Ân Phạm thẹn thùng nhào vào ngực Lục Vân Dã nói “Nếu không phải gián điệp, binh ca cũng có thể muốn thao liền thao nha, nhưng mà đừng thao chết người ta, người ta còn muốn ở cạnh binh ca cả đời nha.”

Ân Phạm thổ lộ thành công lấy lòng Lục Vân Dã, lúc này bên phía quân đội cũng truyền tới kết quả, Lục Vân Dã nhìn tư liệu từ nhỏ đến lớn của Ân Phạm trên màn hình, hài lòng vô cùng.

Quả nhiên là hài tử gia đình đứng đắn, lại còn là hào môn quý tộc, mười lăm tuổi, tuổi tác này ngon miệng vô cùng, chưa từng có tình sử. Từ nhỏ tiếp thu giáo dục chuyên môn dành cho tinh anh… Lục Vân Dã không ngừng gật đầu, không tệ a, chưa từng đến trường dĩ nhiên là cũng không có quan hệ lung tung gì với người khác.

Ân Phạm thấy phản ứng của Lục Vân Dã không tệ, lại hỏi: “Thế nào binh ca, em làm anh thỏa mãn chứ?”

Lục Vân Dã ném máy truyền tin, dán lên người Ân Phạm, trầm giọng nói: “Thỏa mãn vô cùng, thỏa mãn đến độ lại muốn thao em.”

Ân Phạm cười tươi như hoa, đầu ngón tay khẽ chạm hầu kết Lục Vân Dã, nói: “Binh ca nói tên anh cho em biết đi nha.”

Nam nhân thấp giọng cười, nói bên tai Ân Phạm: “Lục gia Bắc Kinh, Lục Vân Dã.”

Ân Phạm nhướng mày, lần này là thật sự kinh ngạc, không nghĩ tới địa vị của binh ca lại cao như vậy, Lục gia có thể nói là đệ nhất gia tộc ở Bắc Kinh, nhiều người chức cao, dù là chính giới (giới chính trị) hay quân giới đều có thế lực lớn. Bất quá sau đó Ân Phạm lại đắc ý, người mình nhìn trúng quả nhiên không khác người thường

Lục Vân Dã buồn cười nhìn biểu tình sinh động của Ân Phạm, khóe miệng không ngăn được tươi cười. Hắn quả là bị trúng tà, ngày thường là người thập phần lý trí, lực khống chế cường hãn vô cùng, cư nhiên lần này mới thấy mặt tiểu yêu tinh đã bị hắn câu hồn, không quan tâm sự đời mà cùng cậu làʍ t̠ìиɦ nơi hoang dã, làm xong mới nhớ tra rõ thân phận đối phương, cả một đường hoàn toàn không hề phòng bị, nếu lần này là sát thủ thật, hắn không chết cũng bị thương nặng.

Giờ đã xác định được thân phận Ân Phạm, hắn cũng thực sự vui mừng, kì thật lời vừa rồi cũng không phải là nói dối, nếu lai lịch Ân Phạm bất chính, hắn cũng sẽ không thả cậu đi mà đem cậu cầm tù bên mình, bẻ gãy cánh của cậu, biến cậu thành nô ɭệ của mình

Lục Vân Dã một bên chuyên chú suy nghĩ, nhưng tiểu hoa si Ân Phạm lại đang say mê hắn, cậu không nhịn được nghĩ đến bờ môi mỏng gợi cảm của hắn hôn lên thân thể mình, cảm thấy toàn thân thích đến rung rẩy, vì thế ánh mắt mù sương, bật thốt: “Binh ca, em còn muốn….”

Lục Vân Dã nghe được lời này, trong mắt đều tái đi. Hắn vốn là ngươi tính dục phi thường, bởi vì lo lắng Ân Phạm không chịu được nên mới khống chế bản thân, không ngờ Ân Phạm chủ động cầu hoan thật là làm cho hắn vui mừng khôn cùng, xem ra bọn họ quả là trời sinh một đôi, lấy trình độ cơ khát của tiểu tao hóa, nếu là người khác thì không thỏa mãn được cậu đâu.

Lục Vân Dã có thể thấy được tương lai sinh hoạt tràn ngập tình cảm nóng bỏng mãnh liệt của mình, quả thật khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào, kích động không thôi. Lục Vân Dã suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nói: “Tao hóa, chúng ta đổi chỗ khác, ca mang em đi chơi kí©h thí©ɧ”

Hết chương 5

-------------------

Lời editor: mệt quá đi, mà hè này cx chán quá không có việc gì làm mình sẽ cố gắng edit 1 ngày/ 3-4 chương cho mọi người đọc đến thích thì thôi và đừng quên vote cho mk nhé.

Cảm ơn và yêu mọi người nhìu nhìu(*¯ ³¯*)♡