Chương 6

Chương 6: Vừa cắm vào mông vừa lái xe trrên sườn núi( Trải nghiệm của quân nhân và thiến nữ)

Editor: PKD - 128

Lục Vân Dã nói muốn đổi địa điểm xong liền xoay người ngồi dậy, nhặt đống đồ bên cạnh lên, dựng cậu ngồi dậy rồi đem quân trang màu xanh ném cho Ân Phạm, cười nói: “Em mặc cái này trước đi, quần áo của em bị anh xé nát cả rồi.”

Ân Phạm vốn là đang nằm nghiêng trên đất, cánh tay chống một bên mặt, rõ ràng là đang nằm trên đất vậy mà cứ như là nằm trên ghế dài, vô cùng phong tình vạn chủng lại phóng đãng yêu mị. Quân phục mặc trên người hòa cùng với ngọc thể tuyết trắng và tϊиɧ ɖϊ©h͙ giao nhau làm nổi bật đầṳ ѵú và dấu hôn đỏ thẫm, màu sắc đẹp vô cùng, vùng núi vắng vẻ càng làm tôn thêm vẽ dâʍ đãиɠ của cậu.

Lục Vân Dã tự nhiên dựa vào thân cây, duỗi chân, xấu xa cười rồi dùng ngón chân nhẹ chạm đầṳ ѵú sưng đỏ của Ân Phạm, trêu chọc nói: “Sao đây, em không muốn mặc đồ à?”

Ân Phạm bị ngón chân trêu chọc đầṳ ѵú, không khỏi kêu lên một tiếng, hàm răng cắn chặt môi đỏ chống lại dòng nhiệt lưu đang dâng lên trong cơ thể, oán hận trừng mắt nhìn nam nhân, lại liếc mắt một cái, ngón tay đưa lên trên ngực vuốt ve ngón chân nam nhân, sau đó sờ lên cẳng chân, nhìn thấy biểu tình hưởng thụ trên mặt nam nhân, đột nhiên chơi xấu dùng ngón tay nhẹ cào cào gan bàn chân nam nhân.

Lục Vân Dã bị đυ.ng phải điểm ngứa, không chịu nổi cười rộ lên, gương mặt cương nghị anh tuấn hiện ra vẻ chói lọi tươi sáng như ánh mặt trời, đẹp vô cùng, so với vẻ tuấn mỹ bình thường lại có điểm khác biệt, phải gọi là đẹp trai xuất sắc.

Ân Phạm thành công làm Lục Vân Dã thu chân lại, cũng đỡ eo từ từ ngồi dậy, nhìn chằm chằm dung nhan anh tuấn của nam nhân mà ha ha cười một lát, nâng người lên nói: “Em thích cho binh ca xem vậy đấy, cơ mà, quần áo có mùi của binh ca em còn thích hơn.”

Nói xong, còn cố ý đem quần áo đưa lên mũi say mê ngửi, lại còn thè lưỡi nhỏ ra liếʍ liếʍ, sau đó mới cảm thấy vừa lòng mà mặc vào.

Lục Vân Dạ bị hành động lẳиɠ ɭơ của Ân Phạm làm nổi lửa, hạ thân không ngờ lại bán cương, gấp đến độ không thể chờ đem tiểu hồ ly đi ngoạn kiểu mới, liền đứng lên mặc quần áo vào.

Ai ngờ Ân Phạm đột nhiên bò đến bên người Lục Vân Dã, quỳ gối bên chân nam chân, câu cổ nam nhân, nói: “Tướng quân, để thần thϊếp hầu hạ người thay y phục.”

Hô hấp Lục Vân Dã nặng thêm, trầm giọng nói: “Yêu tinh dâʍ đãиɠ, cứ quyến rũ anh xem, sớm muộn gì anh cũng sẽ sớm thao mông em.”

Ân Phạm không để bụng, thậm chí còn biểu hiện vài phần chờ mong. Cầm lấy quần nam nhân, lại bò đến bên chân nam nhân, đáng thương ngẩng đầu nhìn Lục Vân Dã, muốn hắn phối hợp với mình.

Áo của Lục Vân Dã là áo cộc tay, mặc trên người hắn có vẻ ôm sát, đem cơ bắp hoàn mỹ lộ rõ, nhưng mà mặc vào người Ân Phạm lại có vẻ lớn, lại rộng thùng thình. Ân Phạm đang tứ chi đặt trên đất, từ ngực nhìn theo đường cong của cậu xuống dưới liền thấy hai bên đầṳ ѵú lộ ra, bàn tay cậu lại đang nhẹ sờ mông của nam nhân.

Hầu kết Lục Vân Dã không ngừng rung động, chịu đựng du͙© vọиɠ đang mãnh liệt lao nhanh trong cơ thể, nâng chân lên để Ân Phạm tiện hành động, chờ đến cuối cùng cũng đem quần mặc vào, cả hai người đều mồ hôi đầm đìa, hai ánh mắt giằng co cùng một chỗ không rời.

Lục Vân Dã lấy lại tinh thần trước tiên, nắm tay dẫn Ân Phạm đi ra ngoài, nhưng Ân Phạm bị hắn thao lộng lâu như vậy xương sống thắt lưng đều nhuyễn cả, bị kéo như vậy liền gục xuống trên người Lục Vân Dã, tựa lên ngực nam nhân nhẹ thở dốc. Lúc ngẩng đầu lên thì vừa lúc chống lại hai đồng tử đen sâu thẳm của nam nhân, trong lòng nhảy dựng, sau đó nở nụ cười làm người ta hồn xiêu phách lạc, hắng giọng, nhái giọng nũng nịu của nữ nhân: “Vị quân gia này, tiểu nữ tử bị lạc trong rừng, vừa đói vừa khát, trên người không có sức lực, không biết có thể phiền toái quân gia, cõng người ta ra ngoài, ngày sau người ta sẽ có hậu lễ đáp tạ ân tình.”

Lục Vân Dã cũng thích loại sắm vai nhân vật đầy tình thú này, lập tức đổi thân phận, nâng cái nằm thon nhọn của Ân Phạm lên, cười hạ lưu dâʍ ɭσạи, nói: “Ta muốn tạ lễ không bình thường nha, tiểu mỹ nhân, em đồng ý sao?”

Ân Phạm nắm tay nam nhân, làm như ngượng ngùng thẹn thùng, lại có vài phần chờ mong mà nói: “Chỉ cần quân gia cứu tiểu nữ tử lần này, về sau….. tiểu nữ tử đều… tùy người xử trí.”

Đạt được đáp án vừa lòng, Lục Vân Dã cũng thoải mái cõng Ân Phạm, đôi tay nắm mông cậu, lại xoa lại nắn, làm cho Ân Phạm thẳng hừ hừ: “Â.. Quân gia… Người thật xấu xa…. A… không cần…. không cần sờ mông người ta….”

Lục Vân Dã thuận miệng nói: “Không phải em nói tùy ta xử trí à, cái mông dâʍ đãиɠ không có người sờ nắn, em chịu được sao?”

Ân Phạm vỗ vai Lục Vân Dã, nũng nịu nói: “Ai nha, quân gia thật đáng ghét, ha a… sờ đến đùi, ân… thật thoải mái, quân gia người sờ thật thích…. thϊếp thân, a…. thϊếp thân đều bị người lộng ướt…”

Đũng quần Lục Vân Dã sớm đã dựng lều, Ân Phạm còn ở bên tai hắn dâʍ đãиɠ kêu không ngừng, bất quá cũng đã đến nơi, tầm mắt Lục Vân Dã phóng tới xe việt dã, cười nói: “Tiểu yêu tinh, em cứ tác quái đi, xem binh ca lát nữa thao lộng em thế nào.”

Xe việt dã quân dụng không chỉ có vẻ ngoài khí phách, bên trong xe cũng vô cùng rộng rãi, Lục Vân Dã dùng điều khiển mở cửa, đem tiểu yêu tinh trên lưng đặt lên một cái ghế, chính mình cũng chen lên.

Ân Phạm bị chèn ép, hai chân để cùng một chỗ, tay chống lên vô lăng và lưng ghế để duy trì cân bằng, nam nhân đã nhào tới, ngón tay thế nhưng vói vào rốn cậu, dùng móng tay nho nhỏ khıêυ khí©h một vòng, lại còn đè ép, nói với Ân Phạm: “Chính là chỗ này, ban nãy còn ngậm đại dươиɠ ѵậŧ của anh, bị anh đỉnh đến phồng lên này.”

Ân Phạm mượn lực nâng mông, ngồi lên đùi Lục Vân Dã, cố ý dùng mông thịt no đủ âu yếm dươиɠ ѵậŧ đã đứng lên của nam nhân, tiểu huyệt mềm mại bị qυყ đầυ của nam nhân chọc chọc mà mở rộng, hình ảnh vô cùng tình sắc. Ân Phạm một chút lại một chút vặn vẹo eo thon, làm ngón tay càng thêm hoạt động mạnh hơn nơi rốn cậu, lại quay sang ôm Lục Vân Dã, tựa đầu lên vai hắn, nói: “Binh ca thật háo sắc nha, chỗ nào trên người của người ta cũng không chịu buông tha.”

Lục Vân Dã cười nhạo: “Em không háo sắc à? Ướt đến mức khó tin này…” Dứt lời, Lục Vân Dã từ rốn của mỹ nhân mò xuống nơi riêng tư, ở giữa cặp mông hung hăng sờ soạng, quả nhiên sờ ra một tay toàn là dâʍ ŧᏂủy̠. Lục Vân Dã đưa tay ra, cứ như vậy đem dịch thể trong suốt biến thành tinh dầu, đem bôi lên trên vυ" Ân Phạm, cười nói: “Thứ này chính là kết tinh của hai chúng ta, bôi lên để ngực em càng thêm lớn…”

Ân Phạn bị hắn sờ đến dục hỏa đốt người, cứ nhích tới nhích lui trên người Lục Vân Dã, như một tiểu hồ ly đang trong thời kì động dục, dục cầu bất mãn mà nháo khóc trên người nam nhân. Lực nhẫn nại của Lục Vân Da cường hãn đến kinh người, nhìn Ân Phạm lộn xộn như vậy cũng nhẫn xuống không chịu đầu hàng. Ân Phạm nghe nam nhân nén cười, biết là hắn đang cười mình phát lãng, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng, tay chống lên vô lăng, mông nhỏ treo trên không, trái lay động phải lắc lư, tìm trong chốc lát, sau đó tìm được dươиɠ ѵậŧ nam nhân, kiên quyết ngồi xuống.

Khi hai người thân mật kết hợp, cả hai đều không nhịn được tiếng rêи ɾỉ, Lục Vân Dã đỉnh về phía trước, làm chính mình chôn vào càng sâu, khàn giọng nói: “Tiểu hồ ly, binh ca thực là yêu chết cái vẻ phong tao này của em…”

Ân Phạm chủ động đong đưa mông nuốt côn ŧᏂịŧ nam nhân, nũng nịu rêи ɾỉ: “Ân… tiểu hồ ly cũng… a… yêu chết binh ca uy mãnh. Nga, quá sâu, ha…a…. xe chấn…. em cùng binh ca chơi xe chấn…”

Lục Vân Dã ôm Ân Phàm vào lòng, để cậu tựa lên người hắn, giành quyền chủ động, thở gấp nói: “Binh ca sẽ cho em mở rộng kiến thức… xem thế nào là xe chấn chân chính!”

Dứt lời, Lục Vân Dã một chân giẫm lên chân ga, một tay chuyển động vô lăng, xe việt dã oanh một tiếng chạy vụt đi, vừa lúc cán lên một cục đá, xe xóc nảy một cái, đem hai người hất lên, lại rơi xuống thật mạnh. Mà côn ŧᏂịŧ còn cắm trong mông Ân Phạm, lúc này theo động tác rơi tự do của Ân Phạm càng đâm vào càng sâu, dương cụ thẳng tấp đi vào một chiều sâu khủng bố, tiến vào địa phương còn ướt còn nóng bỏng hơn, đường đi nhỏ hẹp bên trong điên cuồng quấn lấy dị vật xa lạ, cứ như bên trong là địa phương dâʍ đãиɠ đến tột cùng, bị kẻ xâm lấn thình lình tấn công liền không màng sống chết mà bao lấy cự vật, dây dưa triền miên.

Lục Vân Dã cố hết sức khống chế lý trí còn sót lại để khống chế vô lăng, lại sướиɠ quá mà há mồm thở dốc, không ngừng gầm nhẹ, sảng khoái khen ngợi: “Tiểu tao hóa, chỗ đó của em… quả thật chính là thiên đường… nga…tiểu tao thịt lại kẹp đại kê kê của binh ca… con mịe nó… sướиɠ chết anh…”

Ân Phạm bị đỉnh đến bụng đều ê ẩm, đại nhục bổng giống như ngự kiếm của quân vương bổ thân thể cậu ra, tuyên bố quyền chiếm hữu của nam nhân đối với cậu. Cơn đau nhè nhẹ cất giấu kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt tức thì bao phủ cậu, Ân Phạm có loại ảo giác bị làm chết, há miệng khóc kêu: “A… binh ca anh muốn làm chết em sao? A…. không cần sâu nữa, em chịu không nổi… ân ha…. bụng bị đỉnh phá hư a, không cần…. bay lên, ân a… sao lại…. sướиɠ như vậy…”

Cũng may đây là vùng ngoại ô hoang dã, tuy rằng xóc nảy, nhưng cũng thật rộng rãi, lại không có chiếc xe nào khác, chẳng sợ đột nhiên có chuyện cũng sẽ không phát sinh sự cố, chỉ là mỗi lần xe quẹo, hai người bị quán tính cũng nghiêng theo, côn ŧᏂịŧ ở bên trong Ân Phạm lại xoay cắm bốn phương tám hướng, làm Ân Phạm như biến thành con quay bị đỉnh trên người Lục Vân Dã, dươиɠ ѵậŧ chuyển động vòng vòng trong bụng cậu, cứ như vậy làm cho kɧoáı ©ảʍ tăng lên, cậu lại khóc kêu.

Lục Vân Dã hình như còn ngại người trên người mình không nhận đủ kí©h thí©ɧ, lại đem xe chạy đến một chỗ đường dốc phía trước, cũng không cho Ân Phạm có thời gian giảm xóc, lập tức chạy lên sườn núi. Càng lên dốc, Ân Phạm cơ hồ là nằm lên người Lục Vân Dã, hai chân cũng không tự chủ mà nâng lên, càng ngoặt càng mở rộng, hạ thể lầy lội bắt đầu chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, rơi xuống chân nam nhân đang đạp chân ga.

Bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, xe chạy nhanh nên gió cứ thổi mạnh vào người hai người, mạnh mẽ lại cuồng liệt với kɧoáı ©ảʍ rong ruổi trong cơ thể. Bọn họ không cần làm gì, chỉ cần như vậy tựa vào nhau cũng đã có thể phù hợp vô cùng, phảng phất sâu đến tận trong linh hồn. Kɧoáı ©ảʍ làm người tê dại, chỉ thấy Lục Vân Dã nghiêng người hôn Ân Phạm – lúc này đầu tóc đã bị gió thổi bay tứ tung, nỉ non: “Bảo bối, em là của anh, em là của anh….”

Ân Phạm được nam nhân yêu thương đến nói không nên lời, chỉ là ngăn không được nghẹn ngào, loại cảm giác này quá đỗi hạnh phúc…. Cậu được nam nhân âu yếm, lại hoàn toàn điên cuồng chiếm hữu, cuộc tình này, trận cuồng hoan này, tựa hồ không có điểm dừng…

Xe rốt cục chạy lêи đỉиɦ núi, Lục Vân Dã nhìn người bên cạnh bị nắng chiều chiếu rọi làm dung nhan càng thêm yêu dị tuyệt mĩ, thành kính mà đặt một nụ hôn giữa chân mày Ân Phạm, nói: “Bảo bối nhi, hình như anh thích em mất rồi.”

Dứt lời, cũng không đợi Ân Phạm hưởng ứng, lại buông lỏng chân ga, xe mất khống chế lao xuống dốc. Lục Vân Dã hô lên một tiếng, hưởng thụ cảm giác Ân Phạm đè lên người hắn, chỗ sâu nhất trong thân thể cùng linh hồn đều ấm áp, Ân Phạm đã không thể hình dung được cảm giác kí©h thí©ɧ cùng cuồng loạn lúc này, không thể khống chế mà rơi nước mắt, kêu to: ” Binh ca… A… em muốn điên rồi, binh ca, binh ca, anh cứu cứu em… A… Binh ca, em yêu anh, yêu anh….”

Ân Phạm cũng không biết chính mình đang nói cái gì, cậu chỉ biết là, nếu cứ như vậy mà rơi xuống địa ngục, chỉ cần là đi theo Lục vân Dã, cậu cũng đồng ý. Tình không biết bắt đầu từ khi nào, lại đi thẳng vào tim…

Chờ đến khi xe dừng lại, hai người đều đã xụi lơ, chơi kịch liệt quá độ, nhất thời đều không bình tĩnh được. Tứ chi giao triền ở trong xe nghỉ ngơi một chốc, Lục Vân Dã mới buông ra ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ngực mình, lái xe về quân doanh.

Thể lực của Ân Phạm bị tiêu hao hết, Lục Vân Dã liền để cậu nằm ở ghế sau ngủ một giấc, Ân Phạm xác thực là không có sức lực gì bèn lười nhác nằm nghỉ. Tới khi tiến vào quân doanh, Lục Vân Dã mới kêu cậu dậy. Ân Phạm mơ mơ màng màng, được Lục Vân Dã từ cốp xe lấy ra một cái chăn, đem cậu cuốn vào trong, ôm vào trong ngực.

Ân Phạm vốn đang có chút ngượng ngùng, lại bỗng nhiên nhớ tới tiếng huýt sáo cùng âm thanh ồn ào lúc cậu ngủ, lắc lắc đầu, lại thấy phía trước có một đống người, đều thần sắc ái muội đánh giá áo quần bất chính của cậu cùng Lục Vân Dã.

Thời điểm này vốn là mới cơm nước xong, đám lính này đã huấn luyện xong bèn châu đầu vào tám chuyện, mà chuyện máy truyền tin của Lục Vân Dã truyền ra một màn đông cung sống vốn đã truyền khắp toàn bộ quân doanh, cũng không trách được đám người này bát quái, ngày thường huấn luyện đau khổ nên phải tìm việc giải trí thôi a.

Bọn họ còn nói, Lục đại đội trưởng mãi không trở lại xem chừng là gặp được hồ ly tinh, bị đối phương hút hết dương khí không về được… Ai ngờ nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, lời vừa khỏi miệng đã thấy Lục Vân Dã ôm người đi đến.

Thân trên của hắn lõα ɭồ đầy vết cào, chỗ hầu kết cũng có mấy khối máu ứ đọng, còn có người trong lòng hắn, toàn thân đều được bao kín trong chăn, chậc chậc, không cần nói cũng biết được hai người bọn họ vừa mới làm gì, rõ ràng là vô cùng kịch liệt nữa là.

Lục Vân Dã trừng mắt nhìn bọn họ rồi liếc mắt một cái, cũng chả thèm để ý đến đám lính đặc chủng đi theo hắn nhiều năm này, còn có đám chiến hữu năm xưa nhập ngũ cùng hắn, xưa nay quan hệ vốn rất tốt, vui đùa vốn không kiêng kị gì, bị hắn liếc mắt một cái cũng trừng mắt trả đũa.

Ân Phạm cũng bị âm thanh ồn ào ảnh hưởng, tò mò ngẩng đầu lên nhìn một cái. Lúc này, mọi người cũng trừng mắt mà nhìn, tiếng cười đùa đột nhiên im bặt, tất cả đều ngây ngốc mà nhìn chằm chằm Ân Phạm, trong lòng hò hét: Mịe nó, thật sự là hồ ly tinh a, thế quái nào lớn lên lại xinh đẹp như vậy, là nam hay là nữ đấy, lão đại nhặt về yêu tinh ở đâu thế này, có diễm phúc quá đi mất.

Lục Vân Dã đen mặt đem đầu nhỏ Ân Phạm ấn vào trong ngực mình, quăng qua một ánh mắt cảnh cáo, lại đem Ân Phạm về kí túc xá của hắn. Chờ những binh lính kia phục hồi tinh thần, đã sớm không thấy bóng dáng hai người.

Trở lại kí túc xá, Lục Vân Dã cũng không cho Ân Phạm động thủ, tự mình rửa sạch thân thể cậu, lại đi cục hậu cần tìm về một bộ quân phục vừa người Ân Phạm cho cậu mặc vào, Ân Phạm hưởng thụ phục vụ của nam nhân, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

Dáng người Ân Phạm vốn là chân dài eo thon, quân phục vừa mặc vào người, cùng với đai lưng bằng da và giày màu đen, làm sáng bừng tư thế oai hùng hiên ngang, từ trong xương cốt lại tràn ra vẻ thiên kiều bá mị*, trên người phát ra hương vị cấm dục. Lục Vân Dã nhìn thấy liền cảm thấy mũi có chút ngứaa, tiểu yêu tinh này, luôn dễ gợi lên dục hỏa của hắn.

Ân Phạm xoay xoay hai vòng trước gương, cũng rất hài lòng với vẻ ngoài của mình, xoay người liền thấy được ánh mắt nóng bỏng thâm tình của nam nhân, lại ngoài ý muốn thẹn thùng, cầm lấy tay Lục Vân Dã, nói: “Đi nào, không phải anh nói muốn dẫn em đi ăn cơm sao, đói quá đi hà….”

Lục Vân Dã cũng biết Ân Phạm cần bổ sung thể lực, cũng không làm gì cậu, bất quá trên đường dến nhà ăn, hắn vẫn là cách một lớp quân phục mà sờ loạn eo cùng mông Ân Phạm, Ân Phạm cũng mặc kệ hắn, cậu cũng sờ sờ cơ ngực Lục Vân Dã, hai người cứ như vậy triền miên một đường, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến nhà ăn.

Lúc này nhà ăn cũng không nhiều người lắm, các tân binh đều sớm ăn xong đi huấn luyện rồi, hầu như ở đây chỉ còn một số sĩ quan huấn luyện viên. Ánh mắt mọi người cũng không hề kiêng nể gì dừng lại trên người Lục Vân Dã và Ân Phạm, ái muội lộ liễu vô cùng, nhưng hai người này, trước nay đều không biết thẹn thùng là cái ý tứ gì, người khác càng xem, họ càng dán lên nhau càng chặt, ngược cho một đám cẩu độc thân ngao ngao kêu gào.

Mọi người huyên náo đến vui sướиɠ, từ cửa lại bước vào một người, nháy mắt nhà ăn đều yên tĩnh. Người nọ một thân quân trang thẳng thớm, tứ chi như tùng như bách, vững bước đi vào, phía sau là trăng thanh gió mát lại vì hắn mà tăng thêm một vẻ không chân thật. Nam nhân trầm mặc mà ổn trọng, từ bên ngoài nhìn thì khó mà đoán được tuổi của hắn, nhưng trong ánh mắt lại giấu một cỗ tang thương, tóm lại đây là một nam nhân thành thục lại đầy vẻ mị lực.

Hắn cũng giống như không biết đến việc mọi người ban nãy còn ồn ào trêu ghẹo Ân Phạm cùng Lục Vân Dã, dường như không có chuyện gì mà ngồi xuống ăn cơm, cứ như là trong nhà ăn này không có xuất hiện một nhân vật tai tiếng như Ân Phạm vậy. Nhưng thật ra người nọ sau khi tiến vào liền nhìn thoáng qua Lục Vân Dã, ánh mắt dừng lại chỗ hai người gắt gao nắm tay nhau, dừng một chút, lại xoay người đi, chỉ là tấm lưng kia, không hiểu sao lại đầy vẻ đau thương.

Hết chương 6

------------------

Thôi rồi edit xong chương này mới để ý bộ này hình như có người dịch rồi ಠ╭╮ಠ, haizz. Hơn nữa chị ấy cũng dịch xong rồi mọi người có thể qua đó đọc

link đây: https://magicpotion1007.wordpress.com/2018/04/21/hien-dai-binh-ca-ca-lam-chet-em-quan-dai/

Còn ai muốn ở lại đợi mình edit xong thì ở lại nha. Với cả sắp tới mình sẽ edit thêm một bộ khác nữa mọi người nhớ qua ủng hộ mình nhé