Chương 4

Chương 4: Càng thao càng thơm

Editor: PKD - 128

Lục Vân Dã đã cởi hết nửa người dưới, thân trên còn mặc trang phục ngụy trang, cái móc nơi thắt lưng ấn lên làn da trần trụi của Ân Phạm, vải dệt cứng rắn ma sát lên làn da mềm mại của cậu, đem mỗi tấc da thịt đều ma sát đến nóng ngứa lên. Ân Phạm giống như mỹ nhân ngư mất đuôi rời đi biển rộng, vặn vẹo mình dưới thân hình cường tráng của nam nhân, vừa thống khổ vừa vui thích, lộ vẻ vui thích lại vô cùng xinh đẹp.

Lục Vân Dã chờ không kịp, vội vã nâng lên đôi mông cánh hoa của Ân Phạm, mồ hôi che kín khuôn mặt anh tuấn, nhỏ giọt lên trên bộ ngực trắng nõn của Ân Phạm, trong mắt đều là hình ảnh tiểu yêu tinh da thịt ửng đỏ như đóa tường vi yêu kiều, hắn rốt cục nhịn không được, dươиɠ ѵậŧ dò tìm được thí mắt nằm giữa cặp mông, thẳng lưng một cái, xuyên vào.

Ân Phạm bị cự vật đột nhiên xâm nhập đâm cho sắc mặt trắng bệch, răng cắn chặt môi đến sưng đỏ, đau đớn mà hô một tiếng. Lục Vân Dã mới cắm vào một nửa thấy mỹ nhân lộ ra biểu tình khổ sở, vội ngừng thế công, chịu đựng cảm giác dươиɠ ѵậŧ bành trướng dưới háng, cúi đầu thương tiếc hôn môi Ân Phạm, nhìn thấy khóe mắt cậu phiếm nước, vội ôn nhu an ủi: “Bảo bối nhi, nhẫn nại một chút, lát nữa liền không đau.”

U huyệt chưa bao giờ bị người chiếm giữ nay bị khai phá, vật thô to chen vào như vậy làm Ân Phạm quả thật rất đau, nhưng mà ngoài cảm giác đau đớn, còn có một cảm giác kỳ dị, khiến cho bản thân không khỏi tiến thêm một bước tìm kiếm cảm giác xa lạ. Nóng cháy, no căng…. địa phương mà chính mình cũng không biết rõ nay bị trường thương của nam nhân đâm vào, công thành đoạt đất, bá đạo mà xâm chiếm, từ sinh lý đến tâm lý đều cho Ân Phạm cảm giác thỏa mãn cảm cùng an toàn xưa nay chưa từng có.

Thấy Lục Vân Dã đã tạm dừng, nhìn nam nhân vì ẩn nhẫn du͙© vọиɠ mà chảy mồ hôi, Ân Phạm cả người đều khô nóng lên, từ đáy lòng dâng lên ngọn lửa tình cảm mãnh liệt, đột nhiên ôm cổ nam nhân, nhỏ giọng nói: “binh ca, tiến vào, em muốn anh, đau chết cũng muốn nhaaa..”

Động tác nâng lên thân thể của Ân Phạm lại khiến cho côn ŧᏂịŧ thâm nhập thêm vài phần, thêm vào tiếng mời mọc trêu chọc lòng người, Lục Vân Dã cũng không chịu được nữa, dứt khoát nắm chặt cặp mông Ân Phạm, nhắm ngay thịt huyệt mà đem toàn bộ dươиɠ ѵậŧ lớn cắm vào.

Ân Phạm treo trên người Lục Vân Dã kịch liệt mà run rẩy, tư thế ngửa ra sau hiện rõ đường cong duyên dáng chỗ cổ, đem bộ ngực trắng nõn đến bên miệng nam nhân. Lục Vân Dã lập tức há mồm ngậm vào đầṳ ѵú hồng nhạt của tiểu hồ ly, hàm răng nhẹ nhàng kí©h thí©ɧ quầng vυ", đầṳ ѵú vốn đang ngượng ngùng ẩn nấp lập tức dựng đứng lên, chống lại đầu lưỡi nam nhân. Lục Vân Dã lại quay sang liếʍ núʍ ѵú cứng rắn, thỉnh thoảng lại cắn một ngụm, thay đổi biện pháp khi dễ tiểu nhũ của Ân Phạm.

Dươиɠ ѵậŧ bị nhục huyệt của hồ ly dâʍ đãиɠ kẹp chặt, tuy là lần đầu hoang da^ʍ, nhưng dũng đạo cũng không khô khốc, hắn càng ngoạn càng chảy dâʍ ŧᏂủy̠, hơn nữa tiểu huyệt co dãn thật tuyệt vời, bị dươиɠ ѵậŧ căng ra liền tự động co rút lại, cứ như bên trong có vô số cái miệng nhỏ hút liếʍ hắn, làm Lục Vân Dã thoải mái đến độ muốn làm chết yêu tinh dâʍ đãиɠ dưới thân.

Bất quá, vì muốn thương hoa tiếc ngọc, Lục Vân Dã vẫn là khống chế du͙© vọиɠ tăng vọt của bản thân, thong thả mà đưa đẩy bên trong nhục huyệt ấm áp ẩm ướt, mỗi lần lại rời khỏi một chút rồi lại cắm trở về, đôi tay nhẹ vuốt ve an ủi nơi địa phương tương liên giữa hai người….

Được nam nhân kiên nhẫn vỗ về, đau đớn nahnh chóng qua đi, thay vào đó mỗi nơi bị nam nhân đυ.ng vào đều nóng như lửa. Binh ca dùng lực hút thật thoải mái… đầṳ ѵú đều có cảm giác muốn chảy sữa, thật là vô cùng thoải mái, thí mắt bị ma sát ngứa đã chết, không đủ, cậu càng muốn có nhiều yêu thương hơn nữa. Ân Phạm cũng không ngượng ngùng, lãng kêu: “A……. Binh ca, nhanh lên mà… Ân…. Dùng sức thao em, thao em, muốn bị hung hăng thao, aa…”

Lục Vân Dã chính là cố kị cảm giác của Ân Phạm mới thả chậm tốc độ, lúc này nghe xong lời cầu hoan của Ân Phạm, hai tay buông chân Ân Phạm ra. Dươиɠ ѵậŧ của Lục Vân Dã kích thước hơn người, đều không cần quá nhiều kỹ xảo, chỉ cần ra vào cắm cắm là có thể làm Ân Phạm sảng khoái đến kêu gào. Đỉnh qυყ đầυ mỗi lần đều cọ đến tuyến tiền liệt của Ân Phạm, hai tay còn không ngừng đốt lửa trên thân thể tuyết trắng, đem tao hồ ly làm đến không ngừng kêu khóc: “A, Binh ca làm sướиɠ chết mất.. nga a…. Binh ca dũng mãnh quá, a…. quá sâu, dươиɠ ѵậŧ đem bụng, nga, nứt vỡ, a, a…… thích chết mất…”

Thể lực của Lục Vân Dã là bộ đội đặc chủng, vốn đang sợ Ân Phạm chịu không nổi, ai ngờ yêu tinh da^ʍ dãng này càng thao càng lãng, càng làm lâu, thân thể em ấy càng mềm mại, giống như xà yêu quấn lên người hắn, cánh tay ngọc tuyết trắng càng gắt gao bám lấy hắn, phong tình mà càng kêu da^ʍ, không biết thỏa mãn cầu hắn yêu thương càng nhiều.

Thắt lưng Lục Vân Dã chuyển động nhanh như mô tơ, hắn cũng thích đến độ gầm nhẹ: “Nga, sao lại có cặp mông cắn dươиɠ ѵậŧ như này, thật mẹ nó thích….. Nga, dươиɠ ѵậŧ của binh ca đủ lớn sao, có thể uy no da^ʍ phụ em sao?”

Ân Phạm ách thanh động tình trả lời: “Lớn… Binh ca quá lớn a….. Lại tới nữa…. sướиɠ quá, binh ca lại đến nữa, nga… chỉ có binh ca mới uy no được tiểu…. da^ʍ phụ.”

Lục Vân Dã thao đến vui vẻ, dươиɠ ѵậŧ căn bản không nghĩ đến sướиɠ như vậy. Tuyệt nhất là, càng thao trong không khí thế nhưng lại càng bay ra mùi hương nồng đậm, giống với hương vị trên người Ân Phạm. Lục Vân Dã bị mùi hương hấp dẫn, cơ khát mà gặm cắn da thịt mang theo hương khí của Ân Phạm, mơ hồ hỏi: “Tao hóa… em xịt nước hoa gì vậy…. mùi hương thật dâʍ đãиɠ…”

Ân Phạm vuốt sợi tóc cứng rắn của nam nhân, thút thít đáp: “Không, không phải nước hoa mà, a…… Là mùi hương của cơ thể, nga, binh ca, chậm một chút đi mà, chịu không nổi, a, quá nhanh, ha a……”

Mùi hương kia quả nhiên là tỏa ra từ thân thể Ân Phạm, trộn lẫn giữa mùi xạ hương và mùi son phấn, vừa ngọt vừa nồng đậm, ở thời điểm làʍ t̠ìиɦ tỏa ra quả thực chính là thôi tình hương, kí©h thí©ɧ nam nhân càng thêm cuồng dã, đỏ mắt gầm nhẹ: “Yêu tinh đáng chết, trời sinh chính là mặt hàng câu dẫn nam nhân… nga…. quá mẹ nó dễ ngửi, càng thao càng thơm, về sau liền cởi hết đồ ra xông thơm phòng của ca…”

Ân Phạm đã bị Lục Vân Dã cắm đến bắn ra hai lần, hậu huyệt bị ra vào liên tục không ngừng cao trào, phun nước, co rút… chưa kịp ngừng lại bị nam nhân chọc vào thao lộng, run rẩy đón nhận công kích của dươиɠ ѵậŧ.

Ân Phạm không rãnh để ý đến ngọc thể đã bị dấu vết tìиɧ ɖu͙© che kín, một bộ nằm xoài trên mặt đất mặc người xâm lược, nhuyễn thành một vũng nước, tùy ý nam nhân xoa nắn gian da^ʍ, lại thêm một bộ hấp dẫn vô cùng, bộ dáng mềm mại vô lực lại thêm một phen phong tình, làm cho Lục Vân Dã liền muốn đem cậu lộng phá hư…

Đi kèm với mùi hương nhàn nhạt, Lục Vân Dã sướиɠ đến tột cùng, một bên cưỡi trên người Ân Phạm mà thao lộng, một bên cởi nút thắt lưng, lộ ra thân trên mê người, tám khổi cơ bụng hoàn mỹ, Ân Phạm tuy bị thao đến mê mang, nhưng nhìn đến thân thể lỏa lồ của binh ca lại như được tiếp thêm sức lực, mở to hai mắt nhìn nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Thân thể tràn ngập lực lượng, mỗi một khối cơ bắp, mỗi một chỗ đường cong đều làm người kinh ngạc cảm thán, hận không thể vĩnh viễn bị hắn ôm vào trong l*иg ngực. Cơ mà… trên người binh ca có không ít vết sẹo, nhưng lại không ảnh hưởng đến mỹ cảm, ngược lại càng thêm vẻ mị lực, càng thêm hương vị, thế nhưng xem vào mắt Ân Phạm đều là đau lòng không thôi, thời điểm binh ca bị thương liền đau đến độ nào…

Ân Phạm dùng sức chống đỡ thân thể bủn rủn, đem cặp môi mềm mại dán lên ngực Lục Vân Dã, một chút lại một chút, nhẹ nhàng hôn lên từng vết sẹo của nam nhân, trong mắt không chút nào che dấu tình yêu nồng nhiệt cùng đau lòng sâu đậm.

Lục Vân Dã bị động tác của Ân Phạm làm rung động, môi lưỡi mềm mại không ngừng âu yếm vết sẹo của hắn, từng động tác nhỏ đều tràn ngập yêu thương….. Lục Vân Dã thế nhưng bị hành động của Ân Phạm làm cho nhịn không được, lại điên cuồng cắm sâu vài lần, đem một pháo tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bắn vào trong mông Ân Phạm..

Hết chương 4

-----------------------

Lời editor: Mọi người đừng quên vote cho mình nha, iu nhìu(っ˘з(˘⌣˘ ) ♡