Chương 16

Chương 16: Ở nhà mặc quần chữ T bị thao (liếʍ chân tao mẫu cẩu, ôn lại chuyện cũ)

Editor: PKD - 128

Từng lời nói của Lục Vân Dã đều tràn đầy khí phách, thần sách kiên định, lời nó ra mang theo khí thế của cấp cao, chân thật đáng tin vô cùng. Vành mắt Ân Phạm lập tức đỏ lên, cảm thấy kích động vô cùng, làm cậu có chút không khống chế được. Giữa hai người bọn họ là ăn ý và tính nhiệm lẫn nhau nên có nhiều chuyện đều không cần nhiều lời, mà khi nam nhân không chút sợ hãi thể hiện tâm ý của mình với người nhà cậu, Ân Phạm rõ ràng cảm nhận được l*иg ngực mình chấn động, tình cảm nồng đậm tràn ra.

Ân Ngọc Trác sửng sốt trong chốc lát, sắc mặt trở nên nghiêm túc, từ trên sô pha đứng lên đối diện với nam nhân khí thế bức người đối diện, cười lạnh: “Cậu cho là làm như vậy tôi liền cảm động rồi thỏa hiệp sao? Chàng trai trẻ, cậu không cảm thấy mình làm việc có chút xúc động quá mức hay sao, tự mình điều động quân đội và vũ khí, tòa án quân sự đang chờ cậu đấy, đến lúc đó cậu cho con trai của tôi tương lai như thế nào?”

Lúc Vân Dã cười lắc lắc đầu, uy áp vừa rồi đã không còn, cũng không có xúc động cùng lỗ mãng. Lục Vân Dã vỗ về tiểu hồ ly còn đang kích động, thản nhiên nói: “Con chưa bao giờ làm chuyện mà mình không nắm chắc, con có thể tắm máu ngoài sa trường bảo vệ quốc gia, dĩ nhiên cũng có thể bảo hộ được người mình thương. Đừng nói là hôm nay điều động gần trăm người đến, cho dù con kéo đến một sư đoàn, cũng không ai có thể làm gì con.”

Lúc này đây, Ân Ngọc Trác không có cách nào nhìn rõ người nam nhân này. Ngay từ đầu, ông cho rằng Lục Vân Dã dùng phương thức này để lên sân khấu, đơn giản chỉ là vì người trẻ tuổi muốn nổi bật mà thôi, nhưng hiện tại xem ra, tiểu tử này là dùng thủ đoạn có vẻ lãng mạn này ra oai trước mặt ông. Ân Ngọc Trác ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm, chính thương hai giới đều có nhân mạch, cư nhiên dám làm ra loại sự tình này đương nhiên người chống lưng cũng không đơn giản, xem ra nếu dùng thủ đoạn cường ngạnh chia rẽ hai người, dĩ nhiên là không thể nào thành công được.

Ân Phạm tuy rằng cũng không hiểu rõ về thế lực của nam nhân, nhưng đối với tín nhiệm của Lục Vân Dã cậu không có chút nào không vui, ngược lại là nắm được cơ hội, cho lão cha của mình vốn đang tiến thoái lưỡng nan một cái bậc thang. Ân Phạm tiến lên một bước, nói: “Cha, con biết là cha lo lắng cho con, nhưng mà cha cũng nên tin tưởng mắt nhìn người của con chứ, binh ca có thể cho con hạnh phúc thì anh ấy là nam hay nữ cũng có quan trọng gì đâu chứ!”

Nói là như vậy, nhưng nếu muốn Ân Ngọc Trác tiếp thu trong thời gian ngắn cũng là hơi khó, ông khó chịu trừng mắt Ân Phạm, lạnh giọng hỏi: “Nếu cha muốn ngăn cản thì sao?”

Ân Phạm quay đầu thâm tình mà nhìn Lục Vân dã, ôn nhu nói: “Mặc kệ cha ngăn cản như nào, binh ca cũng vĩnh viễn không từ bỏ con. Nếu anh ấy có bản lĩnh đem con đi, từ giờ, sống chết con cũng theo anh ấy. Nếu không thể, con sẽ ở lại Ân gia, nhưng lưu lại là người sống hay là một thi thể, con cũng không nói chắc.”

Câu nói cuối cùng, nhẹ như một tiếng thở dài. Cậu từng câu đều là lời trong lòng, người yêu cùng người thân, cậu không thể thiên vị bên nào, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi vận mệnh an bài. Rời xa cha mẹ, cậu sẽ áy náy cả đời, nhưng không có Lục Vân Dã, cậu cũng sống không nổi.

Ân Ngọc Trác biết con trai đang uy hϊếp mình, ông cả giận: “Mày thật có tiền đồ a, còn học được cách lấy cái chết uy hϊếp, có muốn hay không tao cũng nói: mày dám đi cùng nó, tao chết cho mày xem.”

Ân Phạm nhẹ cười, mắt nhìn Lâm Phong Lộ có chút bị dọa ngốc, nói: “Cha còn có vướng bận, không nỡ chết đâu a. Không giống con, không có binh ca kế bên, con cũng luyến tiếc sống tiếp”

Ân Ngọc Trác hiểu được con trai đang nói thật với ông, mà nam nhân bên cạnh Ân Phạm ý vị không rõ nhìn cậu, khí tràng làm người khác sợ hãi, xem tư thế kia, nếu như Ân Phạm thật sự có gì không tốt, hắn cũng không tiếc ngọc nát đá tan.

Tình thế trước mặt giương cung bạt kiếm, chạm vào là nổ ngay. Ân Quang Vinh trộm đẩy đẩy mẹ vốn còn đang thất thần, dùng ánh mắt ý bảo bà nhanh đi an ủi lão cha, có lẽ lời nói của nàng sẽ có ích. Vỗn dĩ là lão cha quá cố chấp, hai người kia, vô luận thế nào cũng không phải loại người đem tình cảm ra đùa giỡn, hơn nữa nam nhân kia cũng đủ cường đại, có thể nhận hết thảy phê bình, bảo hộ Ân Phạm cả đời. Việc đến nước này, phản đối thì còn tác dụng gì đâu?

Lâm Phong Lộ nhìn con trai đứng bên kia, mới vừa rồi vị khí phách phi phàm của Lục Vân Dã trấn áp, có chút chống đỡ không nổi. Bà tuy rằng không đủ cường thế nhưng thắng ở chỗ nhu tình như nước. Lâm Phong Lộ thông mình mà dùng nhu tình tấn công, mắt rưng rưng nhìn chồng mình, khóc ròng nói: “Ông làm gì mà máu lạnh như vậy, không màng đến nhân tình chứ? Ông có phải không yêu tôi như vậy không, cho nên không hiểu được tâm tình muốn ở cùng người yêu, một phải hai trái muốn chia rẽ hai đứa nó. Nếu đã như vậy, tôi cũng không quấn lấy ông nữa, tôi muốn đi với con trai.”

Thái độ Ân Ngọc Trác có chút buông lỏng, bởi vì ông thật sự không biết nên làm thế nào, mạnh bạo hả, người ta còn mạnh hơn ông, mềm yếu? Thằng nhãi kia còn uy hϊếp ông kia kìa. Ân Ngọc Trác đau đầu mà nhìn bảo bối cục cưng khóc hoa lê đái vũ, thở dài, dẫn người lên lầu, ý tứ kia chính là tùy tiện bọn chúng, ông mặc kệ đó………..

Ân Phạm và Lục Vân Dã nhìn nhau cười, thả lỏng mà ngọt ngào. Ân Quang Vinh đi lên vỗ vỗ bả vai Lục Vân Dã, tán thưởng: “Tiểu tử ngươi, đủ mạnh mẽ a.” Không nhanh không chậm, ngôn từ ngược lại đủ cường giả a, đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, tuy nói thế gian có nhân tình, nhưng có rất nhiều lúc chỉ khi bản thân có đủ cường đại mới có thể đoạt được thứ mình muốn.

Lục Vân Dã nắm tay Ân Phạm, bước vào trong sân Ân gia. Lính của hắn vẫn còn đang đứng nghiêm, thấy hắn kéo tức phụ nhi ra ngoài, không hẹn mà cùng nhau vỗ tay, không hề có cảm giác nghiêm túc mà là một mảnh vui mừng, Lục Vân Dã vui vẻ tiếp nhận chúc phúc của bọn họ, lại dặn dò vài câu liền lệnh cho phó quan dẫn người về quân doanh.

Trong sân chỉ còn lại Ân Phạm và Lục Vân Dã, Ân Phạm lưu loát ôm lấy cổ Lục Vân Dã, kéo đầu nam nhân xuống, ngửa đầu đem bờ môi đến bên miệng nam nhân, vừa mới chạm vào liền ngừng lại, dán bên môi nam nhân nỉ non: “Binh ca, hôn em đi!”

Đũng quần nhiều thêm một bàn tay nhỏ sờ loạn, lớn mật mà nhéo trứng trứng của nam nhân, ngón tay thon dài men theo đùi đi lên bụng của nam nhân, vuốt nhanh cơ bụng yêu thích, Hai chân Lục Vân Dã kẹp lại, đũng quần giữ chặt tay ngọc đang tác loạn ngay chỗ dươиɠ ѵậŧ cương cứng, qυყ đầυ vừa lúc nhẹ loạn vẽ trên ngón tay Ân Phạm, Lục Vân Dã cười nói: “Tiểu sắc hồ ly, liên tục muốn được thao a, binh ca liền thưởng đại dươиɠ ѵậŧ cho em sờ, cho em sờ đến mỏi tay luôn……

Dứt lời liền há mồm ngậm cặp môi thơm đưa đến bên miệng, hàm răng thay phiên cắn hai cánh môi thịt mềm, nhẹ nhàng cắn xé, cắn đến nỗi Ân Phạm phát ra tiếng ô ô than đau, lại dùng đầu lưỡi liếʍ láp cặp môi bị chà đạp quá mức, làm nhục và an ủi liên tiếp công kích, đau đớn mơ hồ ngược lại mang đến cảm giác tê dại đến cực hạn, thoải mái đến độ Ân Phạm cả người đều dán lên người nam nhân, cái tay vốn ôm cổ nam nhân cũng không tự chủ được mà trượt xuống, sờ soạng dây quần nam nhân, hai tay cùng nhau cầm đại nhục bổng thô dài, ra sức mà thủ da^ʍ cho nam nhân.

Hai tay Ân Phạm khép lại, có tiết tấu mà xoa lộng dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, dươиɠ ѵậŧ càng ngày càng cứng rắn, lòng bàn tay mềm mại cảm nhận được nhịp đập của nó, làm cho Ân Phạm kích động không thôi. Cậu thích cảm giác khi chạm vào hai trứng trứng của nam nhân, một tay một cái, nắm trong bàn tay mà vuốt ve, nam nhân có vẻ hơi kích động mà run người, làm cho cậu càng toàn tâm toàn ý mà phục vụ anh

Chỗ tinh hoàn chịu kí©h thí©ɧ không ngừng làm nam nhân có chút giữ không được, đầu lưỡi ở trong cái miệng dâʍ đãиɠ càng thêm hung ác, từ hàm răng trên đến hàm dưới đều quét sạch một lần, còn không biết đủ mà liếʍ láp chỗ sâu nhất trong khoang miệng, làm cho Ân Phạm không thể không há to miệng mặc cho nam nhân tàn sát bừa bãi, nước bọt mất khống chế mà chảy ra không ngừng, tiếng rêи ɾỉ bị chặn trong miệng, chỉ có thể phát ra tiếng than ô ô nhỏ.

Tiểu hồ ly dâʍ đãиɠ bướng bỉnh không chịu buông tinh hoàn ra, dươиɠ ѵậŧ không được an ủi sao chịu tịch mịch cho được, nam nhân nâng mông tiểu tao hóa lên, đem người hướng lên trên, một bên cởϊ qυầи Ân Phạm, đem quần kéo xuống dưới đầu gối, lộ ra hạ thể Ân Phạm mê người mặc quần chữ T màu đen. Lục Vân Dã thô bạo mà xoa cái mông đang vểnh lên, cởϊ qυầи đem dươиɠ ѵậŧ tiến vào giữa hai đùi Ân Phạm, cấp tốc mà hung mãnh thao phần thịt phía bên trong đùi Ân Phạm.

Hai người thân trên còn mặc áo đàng hoàng, quần cũng không cởi ra toàn bộ, liền hạ thể lõa lộ giữa ban ngày mà thao làm, hơn nữa lại là đang ở bên trong sân của Ân gia, đối diện cửa lớn. Lục Vân Dã buông bờ môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, Ân Phạm lập tức không biết xấu hổ mà kêu ra tiếng: “Chân bị binh ca thao mềm, nga a……. Dươиɠ ѵậŧ cọ qua tao huyệt của em, thật thoải mái, ân ha, binh ca, anh cởϊ qυầи em ra…… A…. Sướиɠ chết em, binh ca mau cởϊ qυầи lót em ra, tao hóa muốn cởi truồng bị thao……

Lục Vân Dã vỗ một phát vào phần mông Ân Phạm lộ ra bên ngoài quần chữ T, cười dâʍ đãиɠ: “Phong cảnh như này không phải rất đáng yêu sao….. Tao hóa mặc qυầи ɭóŧ cũng dâʍ đãиɠ như vậy, chỗ nào cũng có thể để cho nam nhân xoa nắn, nga, trời ạ, cái chân này thao cũng thật thích, thích chết binh ca, binh ca bắn cho em được không?”

Ân Phạm khó nhịn mà duỗi tay xuống hạ thể da^ʍ lọan, thừa dịp dươиɠ ѵậŧ nam nhân đi ra ngoài chừa khoảng không, liền thở dốc tách hai chân vốn bị vải quần ma sát đến đáng thương, rốt cục nơi riêng tư khát khao cũng thân mật tiếp xúc với dươиɠ ѵậŧ nam nhân, không có cách trở, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của nam nhân trực tiếp ma xát hạ thể mẫn cảm yếu ớt, côn ŧᏂịŧ cọ qua đáy chậu, nhục huyệt…. Ân Phạm sướиɠ đến rơi nước mắt, lung tung mà kêu: “Binh ca bắn cho em, em… qυყ đầυ ma sắt tao thí mắt, em bắn nga a….. tao hóa bị sáp đến cao trào…….”

Lục Vân Dã nhìn nhân nhi bị mình làm cho toàn thân không chỗ nào là không dâʍ đãиɠ, theo động tác của chân cũng càng thêm phóng đãng, lại sáp thêm mấy chục cái, ôm Ân Phạm mà bắn tinh. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn giữa hai chân Ân Phạm, theo thịt non tuyết trắng chảy xuống, chảy vào cái quần Ân Phạm còn mắc ở đầu gối…….

Ân Phạm hai chân vô lực, bị nam nhân đỡ nằm lên ghế, gối đầu lên chân nam nhân hôn môi anh, cũng hưởng thụ mát xa dâʍ ɭσạи toàn thân của anh.

Lục Vân Dã xoa cái đùi bị thao đến đỏ hồng của cậu, cười hỏi: “Vừa rồi kêu lớn tiếng như vậy, không biết cha mẹ em có nghe thấy không?”

Ân Phạm nhoẻn miệng cười, không sao cả mà nói: “Nghe thấy thì nghe thấy chớ, em bị nam nhân thao là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cũng không phải là chuyện không thể cho người khác biết.”

Lục Vân dã sung sướиɠ mà cười nhẹ, Ân Phạm lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, chống thân thể ngồi dậy, có vài phần ngượng ngùng hỏi nam nhân: “Anh, anh có phải có cái gì quên đưa cho em không?”

Lục Vân Dã khó hiểu: Ân? cái gì nha?”

Thấy nam nhân không giống như giả bộ, Ân Phạm không khỏi cảm thấy ủy khuất, quay mặt qua chỗ khác không nhìn nam nhân, thậm chí còn đẩy bàn tay đang chiếm tiện nghi trên người cậu ra, thấp giọng nói: “Hóa ra là anh lừa em, anh vốn không thật sự muốn cầu hôn em”

Lục Vân Dã bế tiểu hồ ly giận dỗi đi ra ngoài, nói: Ai nói binh ca không muốn cầu hôn, chỉ là chuyện này sao có thể làm qua loa như vậy. Binh ca mang em đến chỗ để cầu hôn”

Ân Phạm tò mò nhìn nam nhân một bộ cao thâm khó đoán, cong cong khóe miệng, thuận theo mà bị nam nhân bế lên xe.

Bởi vì mới được thư giải một phen, hai người lúc này thật ra lại khá an phận, lần đầu bình tĩnh mà chạy xe đến đích. Nhìn cảnh tượng hoang vắng trước mắt, Ân Phạm kinh ngạc hô nhỏ: Đây là...

Lục Vân Dã nhướng mày hỏi: “Làm sao, em không biết à?”

Ân Phạn kéo nam nhân cánh tay, thập phần ngọt ngào mà nói: “Sao lại không biết được nha…….”

Nơi này là nơi đầu tiên bọn họ gặp nhau và phát sinh quan hệ lần đầu, cánh rừng không xa kia là nơi bọn họ trao cho nhau thể xác và tâm hồn, cùng người âu yếm phiên vân phúc cũ, hưởng thụ qua không biết bao nhiêu lần cao trào.

Cầu hôn ở chỗ này, quả thật rất có ý nghĩa, Ân Phạm một đường đều cúi đầu nhớ chuyện cũ, thất thần bị nam nhân kéo đi, cũng không chú ý đến nơi nào, thẳng đến khi Lục Vân Dã ngừng lại, nói bên tai cậu: “Bảo bối nhi, ngẩng đầu nào.”

Ân Phạn ngẩng đầu, thoáng chốc bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động đến nói không nên lời. Đúng là chỗ bọn họ lần đầu nước sữa hòa nhau không sai, cậu đến chết cũng không quên được, nhưng nơi này không phải là cảnh tượng hoang vắng lúc trước, khắp nơi đều là cát đất và nhánh cây khô héo. Nơi này cánh hoa đầy đất, đủ màu đủ sắc, một tầng thật dày, xinh đẹp như tranh vẽ, đại thụ lúc trước làm điểm tựa cho họ cũng được trang trí lại, lại treo thêm một lẵng hoa xinh đẹp, Lục Vân Dã bước lên, từ chỗ lẵng hoa lấy ra hai cái nhẫn màu bạc khảm ngọc bích dành cho nam giới, quỳ một gối xuống, cầm một cái nhẫn, chuyên chú nhìn Ân Phạm, trầm giọng hỏi: “Bảo bối nhi, em có đồng ý gả cho anh không?”

Nước mắt trực tiếp chảy ra hốc mắt, bên tai quanh quẩn giọng nói của nam nhân, có đồng ý gả cho anh không, đồng ý không? Sao lại không đồng ý cho được. Tuy rằng Ân Phạm là nam nhân, nhưng mà khát vọng yêu thương trong lòng mỗi người đều giống nhau, cái kia làm cậu sướиɠ đến thần hồn điên đảo, dù nằm mơ cũng không quên được người kia vẻ mặt thâm tình nhìn cậu nói ra lời thề trọn đời, Ân Phạm bị cảm giác vui sướиɠ và cảm động làm cho nói không nên lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu, vươn ngón áp út ra cho nam nhân đeo nhẫn, sau đó lại đeo một cái còn lại vào tay nam nhân.

Phồn hoa tựa cẩm, phồn hoa như mộng, chẳng sợ hết thảy đều thành mây khói thoảng qua, Ân Phạm cũng sẽ không sợ hãi, bởi vì cậu đã tìm được ý nghĩa cuộc sống của mình, có anh ấy ở đây, dù cho ngày mai là tận thế đi nữa, cậu cũng sẽ không sợ hãi, dù trời sập đất lún cũng như cũ nắm chặt tay nam nhân, cười nói với anh ấy — em yêu anh.

Ân Phạm lần đầu tiên thất thố mà khóc như vậy, vạt áo nam nhân đều bị cậu khóc ướt cả một mảnh. Lục Vân Dã ôn nhu mà vỗ về Ân Phạm, nhẹ nhàng hôn lên gò má cậu, đem nước mắt trên mặt đều liếʍ sạch sẽ. Môi in lên hàng mi ẩm ướt, nam nhân mang theo vài phần ý cười nói: “Lại khóc binh ca liền thao em a, thao đến khi em khóc không được mới thôi!”

Ân Phạm rốt cuộc nín khóc mỉm cười, lại phong tình vạn chủng mà giương mắt nhìn nam nhân, nước mắt như hạt mưa dính trên gương mặt diễm lệ, nói:” Em còn nhớ rõ, lần đầu tiên chính là binh ca dựa vào cái cây này, dùng ngón chân kẹp đầṳ ѵú em, em có nói với anh chưa, lúc ấy em thật sướиɠ, ngẫm nghĩ vô cùng muốn bị chân của binh ca đùa bỡn em, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài….

Nam nhân tươi cười nguy hiểm, giống như sói đói nhìn chằm chằm Ân Phạm, từng chữ từng chữ nói: “Muốn bị chân binh ca thao là phải trả đại giới, vì cái ý nghĩ mạnh mẽ này của tiểu tao hàng, trước hết biến thành cɧó ©áϊ, nằm úp sấp trên mặt đất liếʍ chân binh ca cho sạch sẽ đi….”

Ân Phạm theo thân thể nam nhân mà trượt xuống, tứ chi chạm đất, quỳ gối bên chân nam nhân, tham lam mà ngửi hương vị trên người nam nhân, say mê nói:” Quỳ liếʍ cho binh ca, ân ha………. tao mẫu cẩu, cầu còn không được”

Hết chương 16