Chương 17

Chương 17: Chân giao và giang giao tới nỗi không khống chế được ( ở phong bếp bị ông xã đánh đòn )

Editor: PKD - 128

Ân Phạm mặc một cái quần màu xanh lá, trên lưng là một cọng dây nịt nhỏ màu nâu, màu sắc, kiểu dáng kia làm vòng eo trắng nõn lộ ra bên ngoài, theo động tác quỳ của cậu tạo ra một đường cong duyên dáng. Lục Vân Dã cúi đầu nhìn cặp mông vểnh của Ân Phạm, còn có cái vυ" như ẩn như hiện, khàn giọng nói:

“Tao hóa, kéo quần xuống!”

Nam nhân vừa mới nói xong, cái mông dâʍ đãиɠ của tiểu hồ ly liền tiện hệ hệ mà hoảng sợ nảy một cái, bị kí©h thí©ɧ mà rung rung trong không khí.

Cái lưỡi thơm tho cũng vươn ra khỏi miệng nhỏ mà liếʍ cổ chân nam nhân, nước bọt tí tách nhiễu xuống, quả thức giống tao mẫu cẩu vô cùng, biết được bên dưới cảnh xuân đang lộ ra, cậu cũng không quay đầu lại mà ngẩng đầu ánh mắt mơ màng nhìn nam nhân, nói:

“Tao mẫu cẩu thích cho chủ nhân xem mông… Ân… còn chưa đủ, muốn đem cả cái mông to đều lộ ra, cho chủ nhân xem, cho chủ nhân cắm vào…”

Nói xong, Ân Phạm đứng dậy, lưu loát mà cởi bỏ dây nịt, đem cái quần ngoài và qυầи ɭóŧ bị nam nhân bắn đến bẩn hề hề cởi ra ném sang một bên, sau đó lúc lắc cái mông tròn trắng nõn bò đến bên chân nam nhân. Lục Vân Dã bị một màn thoát y tự phát của tiểu tao hóa làm cho dục hỏa sôi trào, hắn vươn chân ra ra lệnh nói:

“Mau liếʍ chân cho chủ nhân, liếʍ xong chủ nhân sẽ thao em!”

Ân Phạm lầm bầm 1 tiếng, mềm mại lộ ra vẻ khát vọng, dâʍ đãиɠ mà dùng đầu lưỡi liếʍ vớ chỗ cổ chân nam nhân, khuỷu tay chống đất, ngực như muốn dán lên mặt đất, cái mông càng thêm ngẩng lên cao, tay nhỏ dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ dây giày của nam nhân, nâng chân nam nhân lên, sau đó ngẩng đầu dò hỏi nhìn nam nhân.

Trong mắt Lục Vân Dã đều là thân thể thơm mát trắng nõn của tuổi trẻ – Ân Phạm, cổ chân bị cậu liếʍ một lúc lâu, hắn cơ hồ là dùng hết sức lực mới nhịn xuống không lập tức đem cậu ấn trên mặt đất mà thao chết, thấy Ân Phạm nhìn mình, Lục Vân Dã động động chân, khàn giọng nói:

“Cởi ra!”

Ân Phạm biết là nam nhân bảo cậu cởi vớ hắn ra, lập tức giống như con chó nhỏ được thưởng khúc xương, ô ô mà vùi đầu xuống, dùng hàm răng cắn một góc của chiếc vớ, nhẹ kéo ra…. Đợi khi vớ đã được miệng cởi ra, Ân Phạm gấp không chờ nổi mà ngậm lấy ngón chân to của nam nhân, thân thiết mà ngồi dậy.

Chân của nam nhân không có mùi nặng, nhưng vừa mới bỏ ra từ trong giày, vẫn là hơi có mùi một tí, nhưng Ân Phạm không những không cảm thấy khó chịu, mà ngược lại còn bị hương vị kia xông đến mềm nhũn cả người, gò má ửng đỏ, nhục thịt nơi thí mắt hơi có cảm giác mất khống chế.

Lục Vân Dã bị khoang miệng ấm nóng của Ân Phạm hút đến sảng khoái, nhịn không được ngẩng đầu thở nhẹ, mồ hôi từng giọt rơi xuống làn da màu mật ong, tiến vào áo sơ mi, dương cương mà gợi cảm. Hắn đổi đủ kiểu di chuyển chân mình,

dùng mọi cách để chơi đùa tuyệt thế mỹ nhân dâʍ đãиɠ đang quỳ gối bên chân mình, ngón chân từng chút từng chút xẹt qua cánh môi màu đỏ no đủ của Ân Phạm, còn dùng lực nhẹ ấn vài cái nơi bụng cậu, sau lại đi trêu đùa cái mũi tinh xảo, ngón chân loạn xoa lỗ mũi cậu.

Ân Phạm bị nam chân đùa bỡn đến nỗi hạ thể đều ngứa vô cùng, đứt quãng mà rêи ɾỉ, tốc độ liếʍ chân dần nhanh hơn, đuổi theo di chuyển của chân nam nhân mà liếʍ ngón chân hắn, làm cho chỗ đó dính đầy nước bọt của cậu, sau đó là tới bàn chân. Lúc cậu liếʍ đến gót chân, nam nhân đột nhiên dùng lực, đem toàn bộ chân đạp lên mặt Ân Phạm, dùng lực độ vừa phải mà xoa ấn mặt cậu……

Ân Phạm bị hít thở không thông mà kɧoáı ©ảʍ tràn ngập, dứt khoát thả lòng thân thể, toàn bộ đều nằm ngửa ra, để nam nhân từ mặt cậu mà bắt đầu chơi đùa thân thể cậu…. Khuôn mặt tuyệt mỹ thế kia nhưng lại bị nam nhân như phí phạm của trời mà đạp lên dâʍ ɭσạи, vết chai nơi lòng bàn chân ma xát lên ngũ quan tinh xảo, hình ảnh vô cùng dâʍ ɭσạи nhưng lại làm Ân Phạm sướиɠ đến nỗi loạn vặn cơ thể, ô oa mà kêu:

“Sướиɠ chết…. Nga a, chân binh ca thao mặt em, ân ngô, nga… còn muốn, muốn hút ngón chân binh ca, uhm, a… kẹp lấy đầṳ ѵú em, ruốt cục cũng thao núʍ ѵú, tao hóa thật thoải mái….”

Chân nam nhân đã chuyển tới đầṳ ѵú trắng nõn của Ân Phạm, nơi đó không còn màu sắc nguyên bản, suốt ngày bị nam nhân đùa bỡn vuốt ve, nên đã hơi hơi lớn hơn, như là nhũ hoa của thiếu nữ mười hai mười ba tuổi ngây ngô, đầṳ ѵú so với con gái thì lớn hơn, đỏ rực giống như hai viên anh đào khảm trên da thịt tinh tế, thoạt nhìn tươi ngon mộng nước, ăn ngon vô cùng.

Trong đầu thì mường tượng ra mùi vị, dưới chân Lục Vân Dã cùng không ngừng lại động tác của mình, đem gót chân tiếp túc giày vò hai khỏa ai đào trước ngực, đem đầṳ ѵú ma sát đến dựng thẳng lên, sau đó dùng ngón chân kẹp chúng lại mà kéo ra….

Ân Phạm ngân giọng ưỡn ngực, thậm chí duỗi tay ôm lấy chân nam nhân, cái chân đang làm càng kia làm cậu sung sướиɠ đến muốn chết đi sống lại, song cậu lại như không thỏa mãn mà đem chân nam nhân ấn vào l*иg ngực, trong miệng còn kêu:

"Ô oa…. muốn, muốn chết, nga, binh ca dùng sức, dẫm hư đầṳ ѵú dâʍ đãиɠ, nga a đầṳ ѵú thao sướиɠ quá, sướиɠ chết mất, muốn chảy sữa, a.”

Lục Vân Dã nhận ra là càng chà đạp Ân Phạm càng thêm dâʍ đãиɠ, lực thừa nhận cũng cao hơn, liền dùng thêm sức, khàn giọng mà nói:

“Em đúng là trời sinh thiếu thao a, chỉ dùng chân thôi mà cũng làm em sướиɠ như vậy, nói, từ lúc mấy tuổi thì nghĩ muốn bị nam nhân thao?”

Ân Phạm dưới chân nam nhân sướиɠ đến thần chí không rõ, chỉ biết trái phải cọ cọ bộ ngực hùa theo động tác gian da^ʍ của nam nhân, hàm hồ đáp:

“A, mười lăm tuổi a, tao hóa thật may mắn, mông vừa ngẫm nghĩ đến nam nhân liền gặp được binh ca, ha a…. muốn chết dưới chân binh ca, ngaa…. em là tiểu dâʍ đãиɠ a, ngaa, binh ca đừng chê em, ô ô, thao chết em, a thao…”

Ân Phạm bị làm đến nỗi không biết cựa nguậy thân thể, khóe miệng treo đầy chỉ bạc, nước mắt đầy mặt, lông mi ướt dầm dề, treo vài giọt trong suốt, gương mặt ửng đỏ, trong veo xinh đẹp, hồ ly tinh mà thấy cậu cũng phải cam bái hạ phong.

Lục Vân Dã thấy cậu bị mình dùng chân chơi đến hồ ngôn loạn ngữ, chỉ biết ngâm kêu, lời nói cũng không hoàn chỉnh, lại không ngừng lặp lại thao, thao… giống như là tám trăm đời chưa được nam nhân chạm đến, khát khao đến mức làm người ta chậc lưỡi.

Lục Vân Dã mắng:“Mẹ nó, quả nhiên là tiểu dâʍ đãиɠ không được thỏa mãn, xem ra lão tử không đem tao huyệt của em thao nát là không được".

Dứt lời, nam nhân kéo hai chân dài của Ân Phạm, phát hiện tiểu tao hóa thế nhưng đã bắn một lần, tiểu côn ŧᏂịŧ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng, đang ở trạng thái bán mềm nhũn, nam nhân cười dữ tợn, ngón tay búng búng hai cái, cười nói:

“Không tốt a, chà đạp vυ" em, em liền mềm nhũn mà bắn ra, chờ binh ca ngoạn thao em, làm em bắn nướ© ŧıểυ luôn.”

Vừa nghe đến bắn nướ© ŧıểυ, Ân Phạm liền giật mình, nghĩ đến nướ© ŧıểυ vàng vàng bắn ra do nam nhân thao làm liền có chút sợ hãi, nhưng bị binh ca thao đến mất khống chế… dụ hoặc như này quá lớn, hậu huyệt cắm dươиɠ ѵậŧ của binh ca, hắn cắm một hồi liền làm mình bắn nướ© ŧıểυ, hình ảnh kia tức khắc làm Ân Phạm quên mất cảm giác thẹn thùng là gì, vội vàng mà đáp:

“Hảo, binh ca, mau tới làm một phát, muốn bắn nướ© ŧıểυ, tao hóa muốn bị đại dươиɠ ѵậŧ làm đến mất khống chế.”

Hai chân Ân Phạm đều mềm nhũn, muốn vòng lên eo nam nhân cũng không làm được, Lục Vân Dã dứt khoát đem hai chân cậu vòng lên trên vai, động tác này làm cho mông

Ân Phạm lơ lửng trên không, tiểu huyệt hoàn toàn bại lộ trước mắt nam nhân, mỗi một động tác co rút nam nhân đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lục Vân Dã hai tay bắt lấy cái mông dâʍ đãиɠ của Ân Phạm, hắn dám đánh cược, cảm giác sờ mông của tiểu tao hóa tuyệt đối không thua kém vυ" lớn của nữ nhân, mềm như bông lại vô cùng co dãn. Chạm tay vào mới biết hiện tại cái mông đúng là ẩm ướt, không cần nghĩ cũng biết là do dâʍ ŧᏂủy̠ từ thí mắt của tiểu tao hóa mà ra. N

am nhân mạnh mẽ xoa nắn, niết ra từng nốt hồng ngân, dươиɠ ѵậŧ trực tiếp cắm đến tận cùng bên trong, tiểu huyệt ướt rối tinh rối mù lập tức quấn lên người nam nhân, gắt gao mà cắn côn ŧᏂịŧ nam nhân, Ân Phạm lại không ngừng lắc mông đón nhận công kích của nam nhân…

Lục Vân Dã sướиɠ đến nhịn không được gầm nhẹ, thắt lưng giống như gắn động cơ mô tơ, lại càng cuồng dã mà không ngừng thao thí mắt cậu.

Ân Phạm lúc ở nhà đã để nam nhân chân giao một hồi, đại nhục bổng tới lui mài ở bên ngoài cửa nhục đông, chính là không có đi vào, làm cho cậu khổ sở không thôi, sau lại chịu đủ loại kɧoáı ©ảʍ, tuy rằng không làm mông bớt ngứa, nhưng một hồi cũng làm thí mắt bớt khát vọng, thí mắt qua một

thời gian đói bụng quá dài lại tiếp nhận thao làm kịch liệt, không được vài cái liền trở nên vừa nóng vừa mềm, lại thao nên càng trở nên nới lỏng, trước sau cắn chặt đại dươиɠ ѵậŧ không buông ra.

Lục Vân Dã vừa thao vừa thưởng thức, nhục động co dãn thật tốt, bởi vì dươиɠ ѵậŧ của mình cắm vào làm cho không ngừng biến hóa lớn nhỏ, dù cho côn ŧᏂịŧ chống được cực hạn, ngay sau đó lại như có tiểu xảo mà khôi phục lại, tính chất này làm nam nhân càng thêm hăng hái, dùng hung khí điên cuồng mà đỉnh vào.

Ân Phạm bị làm cho cái mông giống như không còn là của chính mình, nhưng kɧoáı ©ảʍ lại từng đợt từng đợt ùa tới, đánh sâu vào mỗi một lỗ chân lông của cậu, liền khiến xương cốt rụng rời… bụng nhỏ cùng côn ŧᏂịŧ đột nhiên có một cảm giác kì quái, trướng trướng, ngứa ngứa, giống như muốn phóng thích cái gì. Ân Phạm vô lực mà kêu,

trong lòng liền biết nam nhân muốn bắn, liền dùng sức mà kẹp chặt mông, quả nhiên làm cho nam nhân càng thêm hung mãnh mà thao vào, côn ŧᏂịŧ cậu bỗng nhiên run lên, một cổ chất lỏng bắn ra ngoài, màu vàng kim..

Vị đạo tanh hôi cùng mùi thơm cơ thể Ân Phạm trộn lẫn vào nhau, da^ʍ uế tới cực hạn, Nướ© ŧıểυ phun ra một ít trên người nam nhân, hắn lại một chút cũng không ngại, một phen lau đồ dính ở địa phương tiếp xúc giữa hai người, cười nói:

“Ra sức quá nha, em có ngửi được không, thật đúng là tao hóa, em là muốn xông chết binh ca hay sao?”

Mất khống chế cùng cảm giác thẹn thùng cùng sảng khoái kí©h thí©ɧ đến nỗi Ân Phạm khóc lớn lên, đứt quãng mà kêu:

“Sướиɠ, ô ô… mất khống chế thật sướиɠ, a….. sao em lại không biết xấu hổ như vậy, bị…. nam nhân thao đến bắn nướ© ŧıểυ, ô ô, em là tao mẫu cẩu, tao mẫu cẩu tùy tiện đi tiểu…”

Lục Vân Dã cũng bị nhục huyệt của Ân Phạm kẹp đến nỗi bắn ra, côn ŧᏂịŧ tạm nghỉ đặt nơi thí mắt Ân Phạm, lại cúi người xuống, ôm Ân Phạm mặt đầy nước mắt, ôn nhu nói:

“Binh ca yêu thích chính là tiểu tao cẩu như em, đi tiểu tùy tiện cũng yêu, bảo bối nhi, em không biết thời điểm em dâʍ đãиɠ em đẹp như nào đâu, thật muốn đem em giấu đi.”

Cảm xúc mất khống chế của Ân Phạm cũng được khôi phục, mềm nhũn mà dựa vào l*иg ngực Lục Vân Dã, nhỏ giọng nói: “Không cần giấu, tao mẫu cẩu nhận chủ nhân rồi, chỉ đi theo binh ca thôi, binh ca đi đâu, em đi đó….”

Hai người ôn tồn trong chốc lát, Lục Vân Dã từ trong xe lấy quần áo đã chuẩn bị tốt ra thay cho cậu, cũng xử lý tốt cho Ân Phạm. Ân Phạm ngoan ngoãn mặc cho nam nhân đùa nghịch, còn cười nói:

“Binh ca không phải thích người ta không mặc đồ sao, để tiện lúc anh lái xe đùa bỡn em mà, sao lại chuẩn bị quần áo sẵn vậy?”

Lục Vân Dã nhướng mày, nói: “Bởi vì chúng ta phải ra nước ngoài đi kết hôn a, chờ lát nữa lên máy bay anh lại lột hết ra”.

Ân Phạm không nghĩ tới nam nhân lại hành động nhanh như vậy, nhưng kết hôn cũng là điều cậu vô cùng mong chờ, vì thế cười tủm tỉm mà nhào vào l*иg ngực nam nhân, để nam nhân ôm cậu như ôm công chúa, đem cậu đặt vào xe, rồi ra sân bay…

Lại nói Lục gia bên này, lúc Lục Vân Dã điều động quân đội làm một trận lớn như vậy, lão gia tử hẳn là sẽ biết, tuy rằng ông đã lùi về sau nhưng Lục gia ở trong quân giới cũng không nên khinh thường.

Lục lão gia tử tức giận đến nỗi đập bàn, quải trượng thiếu chút nữa quăng bỏ, hô to hồ nháo. Quân nhân mà kiêu căng như vậy, việc này nếu bị truy cứu ra cũng không phải chuyện nhỏ, một bên khuyên lão gia tử bớt giận, một bên nghĩ cách giải quyết.

Lục lão gia tử xua tay, ý bảo để ông giải quyết. Có tức giận đi nữa cũng là trưởng tôn của ông, gặp phải phiền phức ông có thể ngồi yên nhìn hay sao?

Tuy rằng bây giờ ông không nắm giữ chức vị quan trọng, nhưng vẫn còn uy tín, nhân mạch cũng không thiếu, nếu ông mở miệng, người khác cũng phải cho vài phần thể diện, ra sức bảo vệ đại tôn tử, cũng miễn phải cho mấy đứa con trai liên lụy vào.

Lục Vân Sanh đi theo Lục Hoàn cũng đã trở lại, thấy người lớn đều có bộ dạng sốt ruột lo lắng, sẵn không có người chú ý, vội vàng đem Lục Hoàn kéo đến phòng bếp, đóng cửa lại, hỏi:

“Tiểu thúc, đại ca có chuyện gì a?”

Lục Hoàn khóe miệng hơi cười, không trả lời Lục Vân Sanh, lại đem cánh tay duỗi ra, đem người ôm lại áp tới trên kệ bếp, ngón tay chuẩn xác tìm được vị trí tiểu huyệt của Lục Vân Sanh, chọc vào bên trong, vuốt ve điểm mềm mại này, cười hỏi:

“Sanh nhi đóng cửa phòng bếp nhanh như vậy, chính là do đói bụng, muốn ăn vụng đại nhục bổng của thúc thúc đúng không? Không phải lúc nãy mới vừa ăn lạp xưởng và sữa bò à, như thế nào lại đói bụng, ân?”

Lục Vân Sanh không kịp phòng bị, bất ngờ bị nam nhân tập kích, tuy có lòng phản kháng, nhưng thân thể bị đối phương chạm vào, lập tức không còn sức lực, dựa vào kệ, thế nhưng càng làm cho ngón tay nam nhân tiến vào càng sâu, qυầи ɭóŧ cơ hồ bị nam nhân đẩy vào bên trong tiểu huyệt.

Lục Vân Sanh cắn môi thừa nhận vuốt ve của Lục Hoàn, thanh âm không rõ ràng mà hỏi: “Thúc mau nói cho con biết, đại ca… a là gặp chuyện gì?”

Lục Hoàn cười lạnh, nói: “Đám lão già kia một bộ dạng sốt ruột, cũng không hiểu được hỗn tiểu tử Lục Vân Dã là dạng người gì, như vậy thì tính toán cái gì?”

Lục Vân Sanh vừa nghe ra đại ca không có chuyện gì, cũng thả lỏng tâm trí, dẩu mông lên để nam nhân chơi đùa thêm tận hứng, cười trêu chọc:

“Tiểu thúc thúc, sao lại gọi là đám lão già kia nha, thúc và baba nhị thúc không phải là đồng lứa sao, thúc cũng là lão nam nhân đó nha!”

Cái gì gọi là họa từ miệng mà ra, chính là nói Lục Vân Sanh, một câu lão nam nhân liền chọc tức Lục Hoàn. Hắn là người chính trực, nam nhân ở tuổi này chính là có mị lực nhất, nhưng so với Lục Vân Sanh – thiếu niên mười bảy tuổi thanh xuân, đúng là già rồi, chênh lệch gần hai mươi tuổi, vì thế hắn đối với vấn đề tuổi tác là vô cùng mẫn cảm!

Lão bà cư nhiên nói hắn già, Lục Hoàn giận quá bật cười, từng chữ từng chữ nói: “Thúc thúc sẽ làm cho ngươi biết, cái gì gọi là bảo đao không lão!”

Lục Vân Sanh thầm nghĩ không tốt, đã bị nam nhân nhào vào xé loạn, hắn xé nát cái quần, bạch bạch mà đánh cái mông tuyết trắng của cậu, cái mông bị đánh đến sưng lên, cảm giác tê ngứa mang theo đau đớn kí©h thí©ɧ đến nỗi Vân Sanh thất thanh hét lên, rồi lại sợ quấy rầy mọi người ngoài cửa, nhanh chóng che miệng lại, nghẹn đến nỗi nước mắt đều rơi.

Lục Hoàn lúc này lại không có một điểm thương hoa tiếc ngọc, thù mới hận cũ tích lại, giống như phát điên, lật mông Lục Vân Sanh ra mà cắm vào, lại mạnh mẽ kéo xuống cái tay đang che miệng của cậu, nhéo cằm, không cho cậu cắn môi, Lục Vân Sanh rốt cục không còn cách nào khống chế du͙© vọиɠ,

dâʍ đãиɠ buột miệng khóc ra, nam nhân nghe tiếng cậu, lại càng không bỏ qua cái mông cậu mà đánh tiếp, thanh âm phát ra lớn đến nỗi người khác nghe mà phát sợ…

Ngoài cửa phòng khách, lão gia tử đang gọi điện thoại, vốn dĩ cho rằng sẽ thực khó khăn, kết quả đối phương khách khí tôn kính mà nói sẽ không có vấn đề, đã nói với cấp trên, Lục thiếu lần này điều quân là hợp tình hợp lý.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại có vẻ suy tư, vợ chồng Lục Huân hai người ngược lại không có bộ dáng khẩn trương, nhưng cũng không khỏi cảm thấy kì quái, vẫn là làm bộ cúi đầu, tạo cảm giác ưu buồn… Trên thực tế tâm tư Diệp Họa Huyền vốn không biết bay tới nơi nào rồi, bỗng nhiên nàng khều khều chồng mình, hỏi:

“Lão công, anh có nghe tiếng gì không, hình như trong phòng bếp…”

Lục Huân vừa định lắng nghe, lão gia tử liền vẫy vẫy tay, để cho bọn họ đều trở về phòng, ông cũng lên lầu đi nghỉ ngơi. Lục Huân lôi kéo vợ mình còn đang mãi hướng về phòng bếp định đi xem thử, hưng phấn mà nói:

“Tiểu tử Lục Vân Dã kia khẳng định đem tiểu tức phụ xuất ngoại đăng kí kết hôn, chúng ta đi xem náo nhiệt đi.”

Diệp Họa Huyền ánh mắt sáng lên, cũng không rối rắm đến tiếng khả nghi vọng ra từ phòng bếp nữa, cao hứng mà nói: “Đi a, em đã sớm muốn gặp con dâu, không chừng chúng ta đã có con dâu rồi”

Lục Huân cười nói: “Cũng không có gì quan trọng, mỗi người đầu thai cũng không dễ dàng, nên vui vẻ mà sống, chúng ta là cha mẹ, cũng không cần xen vào nhiều quá.”

Diệp họa Huyền đáp: “Em có quản gì đâu a. Được rồi, triết học gia, nhanh đi soạn đồ nào, xuất ngoại đi chơi thôi.”

Bên này, vợ chồng Lục Huân đang lên kế hoạch du lịch, mà Lục lão gia tử lại là nghĩ trăm lần cũng không ra, nhíu mày ngồi ở thư phòng trầm tư.

Qua đại khái một giờ, có một cảnh vệ đưa cho ông một túi văn kiện, ông nghi hoặc mà mở ra, khi nhìn đến nội dung bên trong, lộ ra biểu tình kinh ngạc cực độ, lão thủ trưởng trải qua sinh tử nữa đời người bị chấn động đến thật lâu cũng không biết nói gì……

Hết chương 17